Chương trước
Chương sau


Chương 4189

“Hưu!”

Quan Tử Việt vẫn luôn im lặng từ đầu tới cuối đột nhiên nghe thấy Mộ Nhất Vị, thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Cậu bé vội vàng đưa tay che miệng của cô bé: “Ngu ngốc, tôi vừa nói gì cậu quên hết cả rồi sao?”

Mộ Nhất Vi bị giật mình, cả người cô bé trốn dưới gầm giường không dám động đậy tiếp nữa.

Cô bé nhớ rõ ban nãy khi cái chú quái dị kia vừa ra cửa không bao lâu, Quan Tử Việt vẫn luôn dặn cô bé núp ở dươi gầm giường, không được phát ra tiếng động.

Cho dù chú đó có quay lại thì cô bé cũng không được lên tiếng, phải để cậu bé nói trước thì mới có thể lên tiếng.

Vừa mới nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của người đàn ông say rượu, cô bé đã thật sự bị dọa sợ.

Cho nên ban nãy khi người đàn ông Say rượu vừa xoay người ra ngoài, cô bé mới vui tới mức lên tiếng.

Cho đến khi bị Quan Tử Việt che miệng, cô bé mới phản ứng lại được.

Đây chính là cậu bé vô cùng nhanh trí, cậu bé sợ người đàn ông say rượu kia giả vờ rời khỏi nhà, chờ tới khi hai đứa bé bò ra khỏi gầm giường thì lại quay về bắt hai đứa trẻ.

Cho nên cậu bé mới không để cho Mộ Nhất Vi lên tiếng.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai đứa trẻ lại núp xuống gầm giường thêm mười phút nữa.

Khi đã chắc chắn rằng người đàn ông say rượu kia không có dấu hiệu trở về, hai đứa trẻ lặng lẽ bò ra khỏi gầm giường.

Lúc này, Mộ Nhất Vi đã khóc đến sưng cả hai mắt, cô bé vô cùng lo lăng lôi lôi kéo kéo quần áo trên người Quan Tử Việt, đáng thương lên tiếng: “Tử Việt, chúng ta phải làm gì mới có thể trốn ra ngoài đây?”

Quan Tử Việt nhìn Mộ Nhất Vi một cái.

Từ trước đến giờ, cậu bé vấn luôn cho rằng mấy bé gái vô cùng phiền phức, luôn nói mãi không ngừng, hơn nữa động một chút là lại khóc nhè.

Thế nhưng bây giờ, khi nhìn thấy vẻ mặt giàn giụa nước mắt, dáng vẻ run rẩy sợ hãi của Mộ Nhất Vi, cậu bé đột nhiên cảm thấy có chút mềm lòng.

Cậu bé đưa tay lau nước mắt giúp Mộ Nhất Vi, sau đó nhanh chóng lớn tiếng nói: “Chờ lát nữa sau khi chúng ta ra ngoài thì cậu phải đi sát sau lưng tôi đấy, tuyệt đối không được phép buông tay tôi ra, hiểu chưa?”

Mộ Nhất Vi dùng sức gật đầu: “Biết rồi!”

Khi Quan Tử Việt dẫn Mộ Nhất Vi ra ngoài, hai đứa trẻ còn chưa đi được mấy bước lúc này có một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ giật mình, Mộ Nhất Vi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông say rượu kia, đang chặn đường hai đứa trẻ ở ngay khúc quay ở cầu thang.

“Hai tên nhóc đúng là giỏi quá đấy chứ nhỉ! Tuổi nhỏ mà đã biết dùng kế điệu hổ ly sơn rồi!”

“Tao nói cho chúng mày biết, những người bị tao bắt cóc chưa bao giờ thoát được ra ngoài.”

“Hu hul”

Mộ Nhất Vi cũng chỉ là một cô bé ba bốn tuổi, thấy dáng vẻ hung tợn của cái tên đó thì sợ hãi tới mức khóc lớn lên.

Người đàn ông kia không chịu được khi nghe tiếng phụ nữ khóc, tiếng khóc của Mộ Nhất Vi khiến lòng anh ta trở nên vô cùng phiền não.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.