Chương trước
Chương sau


Chương 4126

“Tô Bích Xuân, tôi đã từng gặp không ít người không biết xấu hổ, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy người không biết xấu hổ như côi Tôi phải mở to mắt ra để nhìn thật kĩ mới được!”

Khi Tô Bích Xuân nghe thấy giọng điệu chửi rủa này của Lâm Thúy Vân, một tảng đá treo trong lòng cũng buông xuống.

Vì là bạn thân của Tô Lam nên cô ta cũng biết ít nhiều.

Cô ấy rất nóng tính và trượng nghĩa, nhưng cách hành xử của cô ấy có chút hơi bốc đồng.

Cô ấy đột ngột xông tới đây, chẳng qua là muốn trút giận cho Tô Lam, nếu thật sự có chứng cứ, cô ấy nhất định sẽ không cãi nhau ở đây như này.

Nghĩ đến đây, vẻ hoảng sợ trên mặt Tô Bích Xuân dần dần biến mất, thay vào đó là một tia chế nhạo tức giận: “Tôi biết rằng khi còn đi học, Tô Lam luôn giỏi hơn tôi về mọi mặt, điểm của cô ấy cũng tốt hơn tôi, đó là lí do khiến cô ấy cảm thấy mình vượt trội hơn tôi. Chính tôi cũng cảm thấy những người như tôi không đủ tư cách để trở thành đối thủ của cô ấy… Nhưng vấn đề là, ngay cả khi điểm của tôi ở trường không băng cô ấy, thì khả năng của tôi vân hơn cô ấy! “

“Có câu nói thắng hay bại vốn là chuyện thường. Nếu Tô Lam không muốn bị thua thiệt thì đừng có mở công ty nữa! Không về nhà chăm sóc chồng là được rồi sao? Ngày ngày ra đường cho mọi người thấy mặt mình làm gì? “

“Nhưng tôi vẫn phải cảm thấy tội nghiệp cô ấy. Cho dù cô ấy có một người đàn ông như Quan Triều Viễn ở bên cạnh, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn phải dựa vào một con chó cái như cô để đứng ra bảo vệ cho mình. Đã từng là chị gái của cô ấy, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ thay cho cô ấy!”

“Còn cô Lâm Thúy Vân, tôi cảnh cáo cô lần cuối. Nếu không có bất cứ bằng chứng nào, thì đừng mà mà nói tôi ăn trộm, để mọi người hiểu nhầm. Tôi có thể gọi cảnh sát đến bắt cô đấy. Nếu biết điều hãy mau biến khỏi đây đi!”

Việc Tô Bích Xuân chửi bới và chế nhạo khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân ngay lập tức khó chịu.

Vừa rồi cô ấy quả thực quá tức giận, nên vội vàng chạy tới dạy cho Tô Bích Xuân một bài học, nhưng cô ấy lại quên †ìm chứng cứ trước!

Cho đến nay, chính là con chó cái Tô Bích Xuân đang tìm cách cho cô ăn miếng trả miếng.

Ngay khi cả hai đang đi vào ngõ cụt, Tô Lam vội vã đến Tập đoàn Lê Hoa.

Bởi vì vừa rồi Lâm Thúy Vân đến, lúc này nhân viên bảo vệ ở sảnh lầu một đã điều động thêm nhân viên.

Họ canh phòng nghiêm ngặt và ngăn chặn Tô Lam ở sảnh tầng một, không cho cô lên tìm Lâm Thúy Vân.

Tô Lam rất lo lắng, cô biết tính khí của Lâm Thúy Vân.

Cô ấy rất thông minh, nhưng mỗi khi gặp chuyện tức giận, cô ấy luôn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, thế nên rất dễ bị người khác lợi dụng.

Bây giờ, bốn năm đã trôi qua, thủ đoạn của Tô Bích Xuân rõ ràng là cao hơn nhiều so với trước đây, Tô Lam Sợ răng Lâm Thúy Vân sẽ gặp phải nguy hiểm.

Nhưng cô không thể lên đó được, vì vậy cô chỉ có thể lén gọi điện cho Lâm Thúy Vân.

Điều cô cũng không biết đó là vì vừa  rồi Lâm Thúy Vân quá lo lắng, nên cô ấy đã để quên điện thoại di động và ví tiền trên xe, cô ấy hoàn toàn không mang theo.

Sau một vài cuộc gọi, không ai trả lời.

“Băng không các người giúp tôi thông báo một tiếng, tôi muốn đi lên tìm bạn tôi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.