Chương trước
Chương sau


Chương 4073

Sau khi Lục Mặc Thâm nghe xong lời ấy, anh ta quay đầu lại và liếc nhìn Lâm Thúy Vân.

Ánh mắt anh như muốn nói, thực sự là như thế đúng không?

Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy nóng ran trên mặt.

Gần đây, không biết tại sao, mỗi khi Lục Mặc Thâm lại gần bản thân, hoặc nói chuyện với chính mình bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhịp tim của cô ấy sẽ tăng nhanh không thể giải thích được, thậm chí còn có dấu hiệu miệng khô họng đăng nữa.

Cảm giác này không bao giờ xuất hiện ngay cả khi hai người chỉ ở bên nhau.

Vào lúc đó, đừng nói đến việc tỏ ra ngại ngùng trước mặt Lục Mặc Thâm, Lâm Thúy Vân cô còn chưa đỏ mặt được mấy lần!

Nhưng dạo gần đây, cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần cô ấy nhìn giáo sư Lục Mặc Thâm, tim của cô ấy sẽ đập nhanh không thể kiểm soát.

Lúc này,cô ấy lại bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Lục Mặc Thâm, đôi tai của Lâm Thúy Vân bất giác hồng rực lên: “À thì, anh vừa… hành động anh hùng cứu mỹ nhân lúc nãy của anh, cũng có chút đẹp trai đấy!”

Mộ Nhất Vi ngay lập tức cau mày, và cô bé bắt đầu nghiêm túc sửa lại lời nói vừa xong của Lâm Thúy Vân: “Dì Thuý Vân, dì nói sai rồi, không chỉ có chút chút đẹp trai được!”

Mộ Nhất Vi mở rộng vòng tay bé nhỏ, vẽ một vòng tròn lớn: “Nhất Vi nghĩ rằng nó lớn chừng này này!”

Lâm Thúy Vân thực sự bất lực, cô ấy bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc mũi nhỏ của cô bé: “Con bé này, miệng sao lại ngọt như vậy chứ? Con xem con làm cho chú Lục của con chê cười rồi kìa!”

Mộ Nhất Vi nhìn Lục Mặc Thâm rất nghiêm túc, cô bé lo lắng giải thích: “Chú Lục, những gì cháu nói vừa rồi là sự thật, cháu không cố tình nịnh hay nói dối đâu ạI”

“Chú biết mà.”

Lâm Thúy Vân đang ôm cánh tay nhỏ bé của Quan Tử Việt bên cạnh, cô ấy nhìn xuống hộp kem và mấy thứ đồ ăn nhẹ rải rác trên mặt đất, thở dài nói: “Ồ, chỉ tiếc là những thứ vừa rồi dì mua cho các con đều bị bẩn mất rồi!”

Lục Mặc Thâm đưa bàn tay phải lên rồi nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thúy Vân hai cái: “Thế thì để chú Lục dẫn mọi người ra ngoài ăn cái gì đó ngon ngon một chút nhé!”

Lâm Thúy Vân nhìn lên, để nhận định rằng Lục Mặc Thâm thực sự anh đang nói chuyện với cô ấy chứ không phải ai khác.

Cô ấy không vui gỡ tay anh ta ra, giận dữ nói: “Anh làm gì vậy? Em cũng không phải là trẻ con!”

Lục Mặc Thâm ôm lấy Mộ Nhất Vi mỉm cười, sau đó xoay người định bước ra ngoài: “Nhưng trong mắt anh em không khác gì một đứa trẻ cả, Không biết lúc còn ở nước Anh Nam, lúc mà anh rời đi gần một tuần, thì suýt nữa có ai đó chết đói trong căn hộ của anhl”

Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thúy Vân đỏ bừng ngay lập tức: “Lục Mặc Thâm, anh không được phép nói nhảm!”

Quan Tử Việt từ một bên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Thúy Vân với vẻ ngạc nhiên, và bắt đầu buông lời trêu chọc: “Mẹ đỡ đầu, cho dù không nói là cha đỡ đầu, ta cũng có thể đoán được. Dù sao mẹ cũng là một người đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển tốt. Cha đỡ đầu bỏ mẹ đi, sau đó mẹ có chết đói cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Này, Quan Tử Việt, thằng nhóc hôi hám,con nói vậy với mẹ con à?”

“Ôi, phụ nữ thời nay độc đoán quá, còn không cho người khác nói ra sự thật nữa?”

“Quan Tử Việt, tiểu quỷ, để xem mẹi làm thế nào để xử lí con!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.