Chương 1947
Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt ngủ say của con trai rồi loạng choạng bế con về phòng mình.
Anh cố nén cơn đau trên người, đặt cậu bé lên giường rồi đắp chăn cho cậu.
“Tiểu Viễn, con bị thương rất nặng, lỡ nửa đêm thằng bé đạp con thì sao? Hay là đưa thằng bé sang phòng bố mẹ đi?” Mục Chỉ Huyên bước vào.
“Không cần đâu mẹ, mẹ ngủ đi, con cũng cần nghỉ ngơi.”
Mục Chỉ Huyên biết Quan Triều Viễn có tâm sự nên không nói gì nữa mà về phòng mình.
Quan Triều Viễn nằm cạnh Tam Tam, động tĩnh lớn như vậy mà thằng nhóc thối cũng không tỉnh.
Đây là con trai anh, con trai của anh và Tô Lam.
Anh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không có biểu cảm gì, anh chưa bao giờ quan sát kỹ cậu nhóc thế này, bây giờ nhìn mới thấy cậu bé thật sự rất giống anh, giống như phiên bản thu nhỏ của anh vậy.
Anh bỗng cảm thán cuộc đời thật sự rất vĩ đại, có thể khiến trên thế giới này có thêm một “anh” khác.
Quan Triều Viễn ghé sát vào mặt Tam Tam, hôn nhẹ lên mặt cậu.
Trước đây anh luôn thấy Tô Lam hôn con trai như vậy, nhưng anh chưa bao giờ làm thử.
Tam Tam bị đánh thức bởi tiếng chim hót trước bệ cửa sổ vào buổi sáng sớm, tiếng chim ríu rít khiến cậu rất khó chịu, cậu dụi mắt ngồi dậy nằm nhoài bên bệ cửa sổ ngắm chim. Chim ở đây không hề sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-full-dich-vip/3805898/chuong-1947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.