Chương trước
Chương sau
Chương 4638

Sau khi mấy cảnh sát rời đi, Bảo Anh vẫn nằm trong lòng Tô Duy Nam, khóc thút thít không chịu rời đi. Mỗi khi Tô Duy Nam cho rằng con bé đã ngủ, chuẩn bị đưa nó vào phòng, Bảo Anh vừa rời khỏi vòng tay anh thì sẽ lập tức bừng tỉnh, sau đó khóc không ngừng. Vì thế suốt đêm nay, Tô Duy Nam đều ở †rong phòng con bé, dỗ dành con bé đi ngủ. Mộ Mãn Loan đứng ngoài cửa, có thể thấy được động tác của hai người ở trong phòng qua khe cửa.

Có lẽ trước khi cô và Mộ Nhất Vi xuất hiện, Tô Duy Nam và Bảo Anh vẫn chung sống với nhau như vậy.

Mộ Mãn Loan đóng cửa lại, xoay người vào phòng Mộ Nhất Vi. Cô bé đã ngủ, trong lòng ôm con búp bê barbie mà Quan Tử Việt tặng mình, ngủ rất say sưa. Sự ngoan ngoãn của Mộ Nhất Vi hình thành đối lập với sự tùy hứng của Bảo Anh. Nhưng càng như vậy thì lại càng khiến Mộ Mẫn Loan đau lòng. Rõ ràng Mộ Nhất Vi cũng chỉ là một cô bé bốn năm tuổi mà thôi, rõ ràng cô bé cũng nên có cha mẹ yêu thương. Theo lý mà nói, tuổi này chính là lứa tuổi quậy phá nhất của cô bé, nhưng cô bé lại ngoan ngoãn biết nghe lời.

“Nhất Vi, dù gì đi nữa mẹ cũng sẽ bảo vệ con, sẽ không cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương con.”

Dứt lời, Mộ Mẫn Loan chui vào chăn của Mộ Nhất Vi. Kể từ khi cô ở chung với Tô Duy Nam, hầu như Mộ Nhất Vi chỉ ngủ một mình. Trước khi Tô Duy Nam xuất hiện. Chỉ cần một buổi tối Mộ Nhất Vi không được ngủ chung với Mộ Mẫn Loan thì sẽ quấy khóc liên tục.

Nhưng bây giờ chỉ cần cho cô bé một con búp bê barbie, cô bé có thể ôm nó ngủ yên một đêm, không khóc không phá. Trong lúc nhất thời, Mộ Mẫn Loan vô cùng áy náy vì vắng vẻ con gái.

Khi Mộ Mẫn Loan chui vào trong chăn, Mộ Nhất Vi vốn đang say giấc mơ màng mở mắt ra. Cô bé quay sang nhìn mẹ mình năm bên cạnh, vui sướng nói: “Mẹ, hôm nay mẹ muốn ngủ với Nhất Vi ạ”

“Ừ, Nhất Vi có muốn ngủ chung với mẹ không?”

Mộ Nhất Vi gật đầu. Cô bé nhào vào lòng Mộ Mẫn Loan, ôm chầm lấy cô, gương mặt liên tục dụi lên ngực cô: “Đương nhiên rồi ạ. Kể từ khi cha trở về, mẹ vấn ngủ với cha, không ngủ với Nhất Vi gì cả”

Nghe thấy giọng điệu oán giận của con gái, Mộ Mẫn Loan rất áy náy. Cô ôm con gái, hôn lên gương mặt trắng min của cô bé: “Vậy sau này cứ cách một ngày mẹ lại ngủ chung với con, được không?”

“Thật ạ?”

“Thật! Nhất Vi ngoan, ngủ sớm đi con.

Mộ Nhất Vi gật đầu. Cô bé ngửi mùi thơm trên người Mộ Mãn Loan, thỏa mãn dụi mặt vào ngực cô, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Mộ Mẫn Loan ôm con gái cưng của mình, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Tô Duy Nam ôm Bảo Anh dỗ con bé ngủ.

Đêm nay, hai người mỗi người ôm một cô bé, đều không thể ngủ yên giấc.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Mẫn Loan nhận được điện thoại của Tô Lam.

Khi Tô Lam gọi điện tới, Mộ Mẫn Loan vừa lúc đưa Mộ Nhất Vi đến nhà trẻ, đang định quay về.

Trong chiếc xe chuyên chở minh tinh màu đen, Mộ Mãn Loan vừa nhìn Mộ Nhất Vi đi vào nhà trẻ vừa bấm nút nghe máy.

“Mãn Loan, hôm nay có việc rất quan trọng, chị xem khi nào chị rảnh tới phòng làm việc một chuyến?”

Bình thường mà nói, nếu công việc có chuyện gì cần liên lạc thì trong phòng làm việc có người quản lý sẽ chuyên liên lạc với Mộ Mẫn Loan và Asius. Nhưng lần này Mộ Mẫn Loan hơi kinh ngạc, không ngờ lại là Tô Lam đích thân gọi điện tới. Cho nên chắc chuyện này quan trọng lắm đây.

Sau khi ý thức được điểm này, cô nhìn đồng hồ, nói: “Chị mới đưa Nhất Vi tới nhà trẻ, đang ở trên xe. Chị sẽ tới phòng làm việc ngay.”

“Vâng, vậy thì em ở đó chờ chị.” Dứt lời, Tô Lam nhớ tới chuyện khác nên lại bổ sung: “Đúng rồi, chị biết địa chỉ nhà Asius không?

“Lần trước Asius vì chị mà bị liên lụy, lúc anh ấy trốn trong nhà không tiện ra ngoài, chị có mua đồ dùng hằng ngày cho anh ấy nên biết địa chỉ.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.