Chương trước
Chương sau
Chương 3572

Vất vả lắm mấy năm nay mới được làm con nhà giàu, nhưng tất cả những điều này lại bị con nhỏ khốn kiếp Tô Lam này phá hỏng. Rõ ràng người được mọi người chú ý phải là cô ta mới đúng, bây giờ Tô Bích Xuân lại rơi vào cảnh dùng thân thể để kiếm tiền sinh sống.

Con nhỏ khốn kiếp này thì sao? Tô Lam hại mình thê thảm như vậy, nhưng lại có cuộc sống hạnh phúc dường này?

Con nhỏ khốn kiếp này chẳng những lấy được Quan Triều Viễn mà còn được anh chiều chuộng, yêu thương như vậy. Quả là không công băng, quá không công bằng!

Cuộc sống giàu sang phú quý, sự chiều chuộng và cả người đàn ông hoàn mỹ trước mặt này vốn nên thuộc về cô ta mới đúng.

Nếu không có Tô Lam thì cuộc sống của cô ta chắc chẩn sẽ không trở nên thê thảm như này!

Tô Bích Xuân liếc nhìn cô với ánh mắt tràn ngập đe dọa, dáng vẻ đó như thể đang nói “Tô Lam mày cứ chờ xem! Ngày chết của mày cũng sắp tới rồi, để xem rốt cuộc mày còn có thể kiêu ngạo được bao lâu nữaf’.

Cô ta tỏ ra vô cùng khinh bỉ vòng qua Tô Lam, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Quan Triều Viễn: “Cậu Lệ, anh đối xử với em gái em thật tốt, tốt đến mức khiến em cũng phải cảm thấy vừa ghen tị lại ngưỡng mộ đó!”

Gân xanh trên trán Tô Lam nhịn không được muốn nhảy dựng lên.

Nhưng vẻ mặt của Quan Triều Viễn lại không hề thay đổi, chỉ là khóe miệng vẫn luôn nhếch lên như vậy, trong ánh mắt ẩn chứa sự châm chọc cùng với coi thường.

Thấy Quan Triều Viễn không đáp lại lời mình, Tô Bích Xuân vẫn không hề cảm thấy xấu hổ.

Cô ta tự mình ngồi xuống chiếc ghế sô pha làm bãng da thật trong phòng khách, rồi lười biếng nói: “Cậu Lệ, anh sẽ nghĩ sao nếu như có một ngày người phụ nữ mà anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, lại có mối quan hệ mập mờ không rõ với người đàn ông khác ở sau lưng anh thì giờ anh định xử lý như thế nào vậy?”

Ánh mắt Quan Triều Viễn bỗng trở nên lạnh lùng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén kia giống như một lưỡi dao nhọn bất ngờ đâm thẳng vào trái tìm Tô Bích Xuân.

Tô Bích Xuân chỉ cảm thấy cả người run lên, dường như máu sắp đông lại Ánh mắt đầy áp lực của người đàn ông này mạnh mẽ đến mức khiến người ta phải kinh hãi, dọa cho cô ta sợ tới độ suýt chút nữa hai chân đã mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Tô Lam lạnh lùng nhìn cô ta nhưng vẫn giữ im lặng, bình tĩnh xem cô diễn trò.

Tô Bích Xuân cảm thấy hơi căng thẳng khi bị Quan Triều Viễn nhìn như vậy, cho nên cố gắng né tránh tầm mắt của anh: “Cậu Quan nếu hôm nay em có thể vội tới đây thì nhất định sẽ không nói bậy, tất nhiên còn mang theo chứng cứ.”

“Chứng cứ?”

“Đúng vậy chính là chứng cứt! Trong tay em chính là bằng chứng cho thấy Tô Lam là một người phụ nữ lắng lơ, lăng loàn trắc nết!”

Vừa nói cô ta vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, tay chân nhanh nhẹn tua đến một đoạn ghi âm Cô ta bấm vào nút tua mở ghi âm với vẻ mặt đầy đắc ý rồi tỏ ra vô cùng khinh thường nhìn Tô Lam: Cậu Lệ, có lẽ anh vẫn còn chưa biết nhỉ?

Gần đây mỗi ngày em đều đi theo sau Quan Hạo Nhân cho nên hầu như đều biết khoảng thời gian này cậu ta đã làm những chuyện gì.”

Khi Tô Bích Xuân vừa nhắc đến tên QuanHạo Nhân, khuôn mặt xinh đẹp kia của Tô Lam trở nên hơi tái nhợt.

Vẻ hoảng sợ chợt hiện thoáng qua trong mắt cô, tuy rằng Quan Triều Viễn không trông thấy nhưng Tô Bích Xuân lại tinh ý thấy được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.