Chương trước
Chương sau
Chương 3569

Trong lòng Tô Lam không khỏi thở dài, thật ra cô chỉ hi vọng giá như mình là người ngoài, như vậy sẽ không cần phải đối mặt trực tiếp với Quan Triều Viễn như thế này.

Tô Lam thở dài một hơi nặng nề, cô lễ phép cười với trợ lý Lâm: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh”

Nói xong câu này, cô cũng bước về phía cửa phòng rồi đi vào.

Quan Triều Viễn đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay mặt lại với cô. Vóc dáng Quan Triều Viễn rất cao gầy, bóng lưng thẳng tắp.

Ánh tà dương từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, đáp nhẹ trên tà áo sơ mi màu trắng của anh, càng làm tôn lên thân hình cô đơn ấy.

Tô Lam cảm thấy lồng ngực mình tê rần: ” Quan Triều Viễn xoay người lại, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: “Sao em lại tự mình tới đây?”

Anh không hề nhắc đến chuyện của Lục Anh Khoa, cũng chẳng hề chất vấn Tô Lam, nhưng càng như vậy càng khiến trong lòng Tô Lam cảm thấy áy náy ăn năn.

Cô không hề muốn giấu diếm Quan Triều Viễn, nhưng Âu Mỹ Lệ lại yêu cầu Tô Lam không được nói cho Quan Triều Viễn chuyện về khẩu súng ấy.

Sự tình liên quan đến anh trai cô, hơn nữa anh trai lại có mâu thuẫn với Quan Triều Viễn, cho nên Tô Lam mới dám tự mình đưa ra ý giấu diếm Quan Triều Viễn.

Vốn dĩ tự cho mình là đúng, hóa ra cô chỉ làm cho mọi việc thêm rắc rối mà thôi.

“Em chỉ tiện đường qua đây thăm anh thôi.”

Tô Lam len lén cấu vào lòng bàn tay của mình, cố gắng ép cho bản thân phải thật bình tĩnh.

Quan Triều Viễn cứ yên lặng nhìn cô như vậy, cuối cùng anh cũng xoay người tiến về phía cô đang đứng, cách Tô Lam khoảng hơn nửa mét, rồi anh nói: “Chỉ là qua đây thăm anh thôi sao? Em không có bất cứ điều gì khác muốn phân trần giải thích với anh sao?”

Ngay tức khắc Tô Lam ngây ngẩn cả người, cô vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn đang nhìn mình.

Làm sao bây giờ? Cô thật sự không hề muốn nói dối điều này với Quan Triều Viễn.

Tô Lam từng đồng ý với Quan Triều Viễn, rằng hai người bọn họ nhất định phải thành thật với nhau, không giấu bất cứ bí mật nào.

Nhưng nếu như cô nói cho anh biết, cô còn muốn biết cả tình hình của Lục Anh Khoa, cầu xin sự tha thứ cho anh ta, như vậy có được không?

Nếu như vậy có lẽ Quan Triều Viễn sẽ càng tức giận thêm mà thôi Sáng nay lúc Quan Hạo Nhân rời đi, tất cả những lời cậu ta nói với Tô Lam còn ong ong bên tai cô không dứt.

Cuối cùng Tô Lam phải bỏ suy nghĩ cầu tình cho Lục Anh Khoa ra khỏi đầu mình.

Quan Triều Viễn nhìn thấy ánh mắt không ngừng mâu thuẫn của Tô Lam, trong lòng anh chợt động, cô đang thấy rối rắm đấu tranh sao?

Quan Triều Viễn cũng không hề thúc giục Tô Lam, anh cứ lặng yên nhìn cô, muốn biết rốt cuộc cô có chịu thẳng thắn nói chuyện với mình hay không.

Bồng dưng Tô Lam tiến lại gần, nắm lấy tay Quan Triều Viễn: ” Triều Viễn… nếu em nói dối anh điều gì, anh chắc chẳn sẽ tức giận đúng không?”

Quan Triều Viễn có phần sửng sốt, nhưng anh vẫn kiên nhãn trả lời Tô Lam: “Em biết rõ tính cách của anh mà, anh không bao giờ thích người khác nói dối cả”

Vốn dĩ Tô Lam đã lấy hết dũng khí chuẩn bị nói ra, nhưng nghe những lời này của Quan Triều Viễn, cô lại như lốp cao su bị xì hơi, trong nháy mắt uể oải không còn chút phấn chấn nào.

Thế nhưng Quan Triều Viễn cũng chẳng bắt bẻ cô, anh vội vàng chuyển đề tài: “Như những gì em nói ban nãy, anh sẽ suy xét kĩ lại.

Có phải em có gì khó nói liên quan đến chuyện này hay không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.