Chương trước
Chương sau
Chương 3495

Khúc Nhất Phàm ngồi trong xe cũng bị dọa cho mặt mày trắng bệch: “Cha, có phải chúng ta đụng trúng người khác rồi không ạ?”

Khúc Thương Ly vừa mới đưa Khúc Nhất Phàm rời đi từ biệt thự trên núi Ngự Cảnh, bởi vì điện thoại của anh ấy liên tục đổ chuông ở ghế sau nên anh ấy mới có ý định vươn tay ra sau để lấy điện thoại.

Nào ngờ ngón tay còn chưa kịp chạm vào điện thoại thì đã bị tiếng kêu thất thanh của Khúc Nhất Phàm làm cho hoảng sợ.

Anh ấy vừa quay đầu thì liền nhìn thấy cách đó không xa có một người phụ nữ đang đứng ở giữa đường.

“Nhất Phàm, con cứ ngồi yên ở đây, đừng xuống xe nhé, để cha xuống xem thế nào trước đã.”

Sau khi Khúc Thương Ly xuống xe liên phát hiện có một người phụ nữ đang run rẩy ngồi dưới đất.

Anh ấy thận trọng cố gắng lại gần: “Cô gì ơi, cô có sao không?”

Giọng nói này quen thuộc quá! Quen thuộc đến mức khiến Tống Chỉ Manh vội vàng ngẩng đầu lên Hai cặp mắt nhìn nhau, cả hai người đều sững sờ.

Khúc Nhất Phàm đợi một hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy Khúc Thương Ly đâu, cậu bé nhịn không được mà bước xuống xe: “Cha, đây không phải là cô đã nói đỡ cho con lúc sáng đây sao?”

Khúc Thương Ly chau mày, anh ấy ngồi xổm trước mặt Tống Chỉ Manh: “Cô sao rồi? Có bị thương ở đâu không? Hay là để tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”

Giọng điệu của Khúc Thương Ly còn mang chút lo lắng, biểu cảm trên gương mặt anh ấy cũng vô cùng nghiêm trọng.

Tống Chỉ Manh ngây ngốc nhìn anh ấy rồi bỗng nhiên cảm thấy ký ức trong đầu trở nên vô cùng hỗn loạn.

Có rất nhiều rất nhiều đoạn ký ức lạ lẫm vụt qua đầu cô ấy rồi sau đó lại nhanh chóng biến mất.

“A, đầu tôi đau quá, đau quá..”

Tống Chỉ Manh đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức, đau đến nỗi cơ thể như muốn co lại, cô ấy ôm đầu và kêu lên trong đau đớn.

Sắc mặt Khúc Thương Ly biến đổi rồi bế cô ấy đứng lên: “Chúng ta đi bệnh viện thôi!”

Vừa nghe đến việc phải vào bệnh viện, Tống Chỉ Manh đột nhiên vô cùng bài xích.

Cô ấy nắm chặt lấy vai của Khúc Thương Ly rồi liên tục lắc đầu: “Không, tôi không muốn đi bệnh viện. Khúc Thương Ly, đưa tôi về nhà, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một lúc… nghỉ ngơi một lúc là được rồi”

Khúc Thương Ly chau mày “Tống Chỉ Manh, cô đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại còn cứng đầu như vậy nữa? Tại sao lại không vào bệnh viện? Không vào bệnh viện thì kiểm tra sao được?”

Hốc mắt của Tống Chỉ Manh bỗng chốc đỏ hoe, cô ấy liều mạng vùng vẫy muốn bỏ ra: “Anh buông tôi ra, tôi không muốn vào bệnh viện, tôi phải đi rồi”

Khúc Thương Ly quả thực cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành cô ấy: “Được được, không vào bệnh viện nữa, chúng ta về nhà, được chứ?”

Lúc này Tống Chỉ Manh mới bình tĩnh lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.