Chương trước
Chương sau
"Tô Lam, cậu nói mình nghe, có phải cậu cảm thấy mình còn chưa đủ xuất sắc nên không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Quan Triều Viễn, là thế này phải không?”

Tô Lam gật đầu nhìn Lâm Thúy Vân, thật không hổ là bạn thân nhất của mình: “Thật ra mình cũng biết Quan Triều Viễn đối với mình rất tốt”

Nhưng có một số chuyện cô không thể không quan tâm.

Bởi vì mỗi khi cô xuất hiện ở bên cạnh Quan Triều Viễn thì sẽ luôn có người dùng xuất thân của cô để công kích cô.

Thậm chí trong nhà họ Quan, những người đó đều gạt bỏ cô.

Tô Lam rất rõ ràng, tất cả những điều mà cô đã trải qua trước đây đều là do bản thân vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Cho nên dù là gặp rắc rối nào thì luôn có Quan Triều Viễn che chở phía trước.

Mỗi khi có người muốn ám toán cô thì việc duy nhất mà cô có thể làm, chính là đứng tại chỗ chờ Quan Triều Viễn tới cứu Cô không muốn như vậy, cô không muốn trở thành gánh nặng của anh.

Cô muốn trở nên mạnh mẽ, cô muốn quang minh chính đại xuất hiện ở bên cạnh anh.

Cô muốn có một ngày khi cô xuất hiện bên cạnh anh thì người khác sẽ nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt hâm mộ.

“Tô Lam, mình tin cậu nhất định sẽ thành công, cậu chính là bác sĩ tài giỏi nhất, còn phải làm rạng rỡ Trung y của chúng ta nữa!”

Lâm Thúy Vân tựa đầu vào vai cô: “Sau này chờ cậu thành nhà Trung y nổi tiếng xuất sắc nhất, mình cũng đề cử giải Oscar nữ diễn viên xuất sắc nhất, đến lúc đó xem ai còn dám nói chúng ta hàng hóa phụ thuộc vào hai người họ! Khi đó người khác nhìn thấy bọn họ sẽ chỉ biết nói, các anh là chồng của Lâm Thúy Vân và Tô Lam phải không? Có thể lấy được hai cô ấy, các anh thật là hạnh phúc muốn chết!”

Tô Lam gật đầu cười: “Đúng, phải như thết”

Hai người một trước một sau vừa nói vừa cười bước vào lớp học.

Lớp học này là khóa học liên quan đến khoa diễn xuất của viện trưởng Vương nên căn bản không có ai vắng mặt.

Viện trưởng Vương vẫn luôn có tiếng ở.

Lan Ly cho nên người tham gia cũng không ít.

Lúc ông bắt đầu tiết học thì một bóng dáng gầy gò bước vào từ cửa sau.

Cô ta cứ trốn ở đằng sau đám đông, cũng không chịu nghe giảng, thay vào đó hướng ánh mắt về phía Tô Lam và Lâm Thúy Vân từ khe hở giữa đoàn người “Các bạn học, các em có biết không? Đôi khi một động tác rất nhỏ cũng rất thử thách diễn xuất, ví dụ như nói đến môn đấu vật, phải ngã thế nào mới đủ giống thật lại có thể tránh cho mình bị thương, đây cũng là một môn tri thức”

Ánh mắt sáng quäc của viện trưởng Vương quét qua những người đang có mặt.

“Bây giờ chúng ta sẽ mời một bạn học lên biểu diễn thử rồi mọi người cùng nhau bình phẩm”

Ánh mắt của viện trưởng Vương quét qua đám đông mấy vòng, cuối cùng dừng ở trên người Tô Lam: “Bạn học Tô Lam, em thử lên làm mẫu cho các bạn đi.”

Đột nhiên bị gọi tên, Tô Lam dường như là theo bản năng che kín bụng của mình.

Động tác đứng dậy của cô rất chậm chạp, thậm chí nét mặt còn có chút kỳ lạ: “Viện trưởng Vương, em…”

Viện trưởng Vương thấy Tô Lam đứng lên nhưng không có hành động nào thì không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy? Bình thường thành tích của em là tốt nhất, lên làm mẫu cho các bạn đi, để cho mọi người cùng học tập”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.