Chương trước
Chương sau


Chương 3269

“Chuyện này thật ra thì anh suy nghĩ nhĩ: em chỉ là đơn thuần còn có chút thích anh thôi, dù sao đã thích nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, quan hệ giữa hai người chúng ta cũng không phải anh nói một câu không cần thì có thể lập tức xóa bỏ được.”

“Anh khuyên em một câu, tốt nhất đừng có.

suy nghĩ động vào cô ấy giống như lần trước, nếu không, anh sẽ tự tay bóp nát em, tin không?”

‘Vẻ mặt Lê Duyệt Tư cứng lại, giây tiếp theo, cô ấy nở một nụ cười khổ: “Ha ha, em bị anh lui hôn, anh biết chuyện này nghĩa là gì với em không? Mất hết mặt mũi, trở thành trò cười của toàn bộ thủ đô, thậm chí còn thiếu chút nữa bị nhà họ Lê vứt bỏ. Hiện tại nhà họ Lê đã coi em là nỗi sỉ nhục, em đi đến nước này, đã hai bàn tay trắng. Đương nhiên, em cũng sẽ không để cho các người hạnh phúc!

Ánh mắt Lục Mặc Thâm lạnh lùng, anh mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào không thích hợp, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thúy Vân.

Lập tức nhìn thấy đạo diễn Lưu đang dặn dò với Thúy Vân: “Thúy Vân, lại lùi về sau hai bước, nhất định phải chú ý an toàn, cô tìm một chút cảm giác về phía camera bên này”

Lâm Thúy Vân vốn dĩ đã xây dựng tâm lý rất tốt, thế những vừa ngẩng đầu lại phát hiện Lê Duyệt Tư đang đứng bên cạnh Lục Mặc Thâm.

Hai người anh một câu em một câu, dường như còn trò chuyện rất vui vẻ.

Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nhìn chăm chăm Lê Duyệt Tư có chút xuất thần.

Động tác dưới chân vẫn nghe theo đạo diễn Lưu chỉ huy, nhẹ nhàng lùi về sau Thậm chí dám lên hòn đá đã bắt đầu hơi lung lay, cô cũng không có chú ý tới Cho đến khi một âm thanh nứt toạc “Răng rắc” vang lên.

Lâm Thúy Vân đột nhiên cảm giác được thân thể run lên, cả người đột nhiên bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.

“Am Đạo diễn Lưu phát hiện từ trong camera Lâm Thúy Vân đột nhiên biến mất, lập tức bị dọa sợ tới mức hồn bay phách tán Mấy nhiếp ảnh gia Bên cạnh cũng đột nhiên đứng lên: “Lâm Thúy Vân!”

Đồng tử Lục Mặc Thâm đột nhiên co rút, bởi vì anh tận mắt nhìn thấy thân thể Lâm Thúy Vân đột nhiên rơi xuống: “Lâm Thúy Vân!”

Gầm lên giận dữ, anh đột nhiên chạy qua.

Lê Duyệt Tư nhanh tay nhanh mắt, bắt lấy anh: “Mặc Thâm, anh không thể đi qua! Bên kia sắp sụp tồi, anh đi qua là muốn đi chịu chết sao?”

Lục Mặc Thâm thậm chí còn chưa nghe xong Lê Duyệt Tư nói cái gì liền đẩy cô ấy ra rồi chạy tới như điên.

Lê Duyệt Tư ập tức vững không đứng, dưới chân trượt một cái đụng mạnh vào thân cây bên cạnh.

Khuỷu tay phải của cô ấy hiện lên một vết máu dài mười mấy centimet, vô cùng bắt mắt.

Ánh mắt cô ấy ác độc, rồi lại không cam lòng, hung hăng nhìn chằm chăm bóng dáng Lục Mặc.

Thâm: Sao lại có thể? Sao anh lại có thể?

Cô ấy cần răng một cái, nhanh chóng đuối Theo.

“Lâm Thúy Vân, cố chịu đựng!”

Lục Mặc Thâm nhảy một cái, trực tiếp nhào tới bên cạnh vách đá.

Có điều may mắn thay, Lâm Thúy Vân phản ứng tương đối nhanh, khi cô ngã xuống, cô đã túm được rễ cây bên rìa vách đá.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.