Chương trước
Chương sau


Chương 3222

Mộ Mẫn Loan ngây người đi vào phòng, sau đó ngồi lên sô pha, ánh mắt cô ta ngây dại, toàn thân trên dưới đều phát ra một loại tử khí âm trâm khiến người khác sợ hãi và tuyệt vọng.

Lúc Tô Duy Nam từ trên tầng đi xuống, cô ta vẫn ngồi trên sô pha ngây người.

Anh ấy trực tiếp đi tới bên cạnh cô ta, sau đó lười nhác ngồi xuống: “Không phải là bảo tôi đón sinh nhật cùng cô sao? Đi nấu chút đồ ăn cho tôi?”

Mộ Mẫn Loan dường như đột nhiên tỉnh ra, cô †a ngây ra nhìn Tô Duy Nam một lúc lâu, xác định không phải là đang năm mơ, lúc này mới hồn hồn lại: “Được, em đi ngay đây, trước đó em đã mua sẵn thức ăn rồi, anh có muốn đi tắm trước không?”

Tô Duy Nam giơ tay ra phủi cỏ trên vạt váy cô †a: “Ừm, tôi đi tâm trước”

Mộ Mẫn Loan gật đầu, sau đó quay đi vào phòng bếp bận rộn.

Bữa tối này, Mộ Mẫn Loan gần như là dùng hết sức toàn thân, đem món ăn cô nấu ngon nhất lần lượt đặt lên bàn.

Cô ta còn nhớ rõ khẩu vị của Tô Duy Nam: “Anh nếm thử món này, đây là cháo trứng nấu cùng tôm, em hầm cả một buổi chiều”

“Còn có món này, khẩu vị của anh từ trước đến giờ đều khá thanh đạm, em đều không cho ớt vào, nếm thử đi, em học rất lâu đấy”Cô ta cực kì cẩn thận rụt rè gắp thức ăn cho anh ấy, sau đó lầy chờ mong nhìn anh chậm rãi bỏ thức ăn vào miệng.

Tô Duy Nam cực kì đẹp trai, nói đúng hơn là, cực kì cực kì đẹp trai.

Cả người anh đều giống như nam chính trong truyện tranh bước ra từ thế giới khác, khiến người †a vừa nhìn đã không thể quên.

Từ lúc hai người bắt đầu ở cạnh nhau, ánh mắt của Mộ Mân Loan cứ luôn ở trên người anh ấy.

Cho dù anh ấy đi đến đâu, ánh mắt của cô ta lại đi theo đó, hơn nữa trong mắt đều là tình yêu không hề giấu giếm.

Bữa cơm này Tô Duy Nam ăn cũng coi như là tận hứng, Mộ Mẫn Loan ngồi ở đối diện nhìn anh ấy yên tĩnh ăn món ăn cô ta làm, trong lòng cô ta đột nhiên dâng lên một cảm giác thỏa mãn to lớn Nếu như.

Nếu như thời gian có thể vĩnh viên dừng lại ở khoảnh khắc này, vậy thì tốt biết bao.

‘Sau khi ăn xong cơm tối, Mộ Mẫn Loan bèn đứng dậy bắt đầu thu dọn bát đũa.

Sau khi cô ta xác định trên người không có mùi gì khác, lúc này mới đi từ phòng bếp ra Nhưng đi đến phòng khách lại phát hiện không có một bóng người.

Mộ Mẫn Loan chỉ thấy tim đập cực nhanh: Anh ấy đi rồi sao? Chẳng lẽ anh ấy không nói gì đã đi rồi sao? Cô bàng hoàng không biết làm sao nhìn khắp mọi nơi, đi một vòng, nghe mang máng thấy giọng nói trầm thấp ở sân thượng tầng hai.

Cô vội vàng đi qua, giọng nói gợi cảm mà trầm thấp của đàn ông từ phía sân thượng truyền tới, giọng nói đó mang theo sự chiều chuộng cùng với vui vẻ: “Ngoan, đợi sau khi anh sắp xếp xong chuyện ở bên này liền đi tìm em, ngủ sớm đi, nhé?”

“Đừng lo lắng, cho dù anh ta bá đạo hơn nữa, anh muốn gặp ai còn chưa có người nào có tư cách ngăn cản, nghe lời anh mau ngủ sớm đi…Bảo bối ngủ ngon”

Bảo bối, ngủ ngon!

Anh ấy đang gọi điện thoại cho vị hôn thê sao? Sau khi Mộ Mẫn Loan nghe thấy ngữ khí này của anh ấy, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, giống như có hàng vạn cây kim, đâm vào lòng cô.

1a Tô Duy Nam cúp máy, quay người nhìn thấy Mộ Mãn Loan: “Cô Mộ từ lúc nào thì có thói quen thích nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại rồi”

Biểu cảm trên mặt của Mộ Mẫn Loan căng ra, cô ta hoảng hốt lắc đầu: “Không…không phải do em cố ý, em, em chỉ là Cô nhất thời không biết nói gì, căn bản không biết phải nói gì mới tốt, chỉ có thể cúi đầu: “Tối nay anh có quay về không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.