Chương trước
Chương sau


Chương 3193

Lúc này, trong đôi mắt sáng như những vì sao của Tô Lam đã ngân ngấn nước.

Cô bối rối không biết làm thế nào cho phải, và thậm chí cô cũng không biết phải đặt ngón tay của mình ở đâu.

Sao lại thành ra như thế này? Ông trời vì sao lại sắp đặt mọi chuyện như thế này? Quan Triều Viễn từ từ thu lại ánh mắt, động tác chậm đến nỗi khiến cho Tô Lam cảm thấy anh như đang cố gắng lấy cái gì đó rất quan trọng ra khỏi cơ thế mình vậy.

Cô vừa sợ hãi vừa căng thẳng, nếu như không phải cô đang kìm nén cảm xúc của mình xuống thì e là cô sẽ bật ra tiếng khóc mất Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên, hầm chậm nhìn về hướng Bạch Ninh Hương: “Mẹ, con đã mất đi Bảo Ngọc rồi, con không thể để mất cô ấy nữa, nếu như không có con, cô ấy sẽ chết”

“Bốp!”

Âm thanh của một cái tát đột nhiên vang lên.

“Anh Quan”

“Bà chủ.”

Cả vệ sĩ và Lâm Mộc đồng thời kêu lên.

Bạch Ninh Hương đã dùng lực tát một cái thật mạnh vào mặt Quan Triều Viễn.

Cái tát quá mạnh nên trên mặt anh sớm đã xuất hiện vài dấu ngón tay đỏ ửng.

Bạch Ninh Hương vô cùng kích động, bà lao tới và còn muốn tiếp tục đánh Quan Triều Viễn nhưng đã bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại: “Bà chủ, bà bĩnh tĩnh một chút, có gì từ từ nói, cậu Lệ bây giờ không còn là đứa con nít nữa, bà không thể đánh cậu ấy như thế được”

Bạch Ninh Hương như phát điên, giãy giụa chống cự đến cùng nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi sự cản trở của vệ sĩ.

Cuối cùng, Bạch Ninh Hương rơi nước mắt vì tuyệt vọng: “Quan Triều Viễn, mẹ nói cho con biết, nếu con nhất định muốn ở bên cạnh người phụ nữ này, vậy thì bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không còn mang họ Quan nữa! Mẹ sẽ lập tức quay về thủ đô, yêu cầu bố con cách chức tất cả các vị trí của con! Con có nghĩ rắng người phụ nữ này sẽ vẫn ở bên cạnh con khi con không còn gì nữa không?”

Quan Triều Viễn lặng lẽ đứng yên, không nói một lời nào.

Cho dù Bạch Ninh Hương có quá khích như thế nào, anh cũng chỉ lặng lẽ và ngoan ngoấn đứng yên ở đó, khắp người như tỏa ra hơi thở của sự chết chóc.

“Con…đồ nghịch tử, con cứ phải cố chấp như thế đúng không?”

Bạch Ninh Hương tức giận đến nỗi toàn thân run lên: “Được, được lắm!”

Bà đột ngột quay xe lăn lại: “Đi! Quay về thủ đô ngay bây giờ!”

Vệ sĩ vẫn đang còn đứng ngây ra tại chỗ, liền bị Bạch Ninh Hương hung hăng trừng mắt: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Có phải là ngay cả cậu cũng muốn ức hiếp cái thân tàn phế này phải không?”

Vệ sĩ giật mình, có chút khó xử nhìn Quan Triều Viễn, cuối cùng vẫn quay người đẩy Bạch Ninh Hương rời đi.

Cho đến khi bóng dáng hai người bọn họ hoàn toàn biến mất, sau một loạt tiếng động cơ của một chiếc ô tô đang nổ máy, căn phòng lại chìm vào im ắng một cách vô cùng kỳ lạ.

Sau khi Quan Triều Viễn nhận một cái tát từ.

Bạch Ninh Hương, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ cúi gầm mặt xuống, bất động.

Tô Lam liền đứng sau lưng anh, nhìn bóng lưng cao lớn trầm mặc của anh mà chợt xót xa vô cùng.

Cô giơ tay vào khoảng không, mãi một lúc sau mới cẩn thận nằm lấy ống tay áo của anh, giọng đờ đần: “Xin, xin lỗi anh.”

‘Sau khi Quan Triều Viễn nghe xong, anh cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.