Chương trước
Chương sau


Chương 3139

‘Sau khi biết được Quan Triều Viễn và những người khác chuẩn bị rời đi vào ngày hôm sau, từ †ối hôm trước, ông cụ Quan lúc nào cũng quấy lấy Quan Triều Viễn, rủ anh chơi cờ với ông ấy.

Chỉ có điều lân này, Quan Triều Viễn phát hiện ra rằng kỹ năng chơi cờ của ông cụ Quan đột nhiên có sự phát triển vượt bậc.

Mỗi khi gặp phải một nước cờ khó, ông ấy chỉ cần đi ra ngoài ban công kia một vòng rồi quay lại, lập tức ông ấy sẽ có cách giải quyết.

‘Ván cờ ròng rã trong suốt nửa tiếng đồng hồ, từng quân cờ cứ tiến rồi lại lùi, thậm chí hai người còn có thế cờ ngang nhau.

“Ha ha ha ha. sau khi chơi cờ nhiều năm nhìr vậy, cuối cùng ông cũng hòa cháu một ván rồi!”

Hôm nay nhất định là ông cụ được nở mày nở mặt, gương mặt dương dương đắc ý nhìn Quan Triều Viễn, ria mép như sắp vênh lên tận trời.

“Thế nào, nhóc con? Từ nay về sau cháu còn dám ngông cưồng ở trước mặt ông nữa hay không!”

Nhìn thấy dáng vẻ đắc thẳng của ông cụ Quan, Quan Triều Viễn vừa cười lạnh lùng vừa thu dọn bàn cờ: “Không bằng ông gọi người dạy ông phá cờ đến, cháu và người đó sẽ đánh tiếp một ván nữa, ông đỡ phải mất công cứ mỗi một lần lại phải chạy ra ngoài ban công để gọi điện phiền phức như vậy”

Nhìn thấy Quan Triều Viễn không hề khách sáo.

mà phá hỏng luôn bầu không khí vui vẻ này, gương mặt già nua của ông cụ Quan nhất thời có chút khó chịu Nhưng ông ấy cũng rất nhanh phản ứng l: “Cho dù là có ai làm cố vấn cho ông đi chăng nữa, hòa vấn cứ là hòa. Cháu có bản lĩnh thì cũng có thể đi tìm một người cố vấn cho”

Quan Triều Viễn im lặng không nói gì.

“Lần sau, dựa vào người cố vấn mà ông có kia, đảm bảo ông sẽ thẳng cháu trong ván cờ tiếp theo”

Ông cụ Quan đang sắp xếp, chuẩn bị chơi một ván cờ nữa thì người quản gia nhà ông cụ Quan Lý Mạnh Quân vội vã chạy về phía này.

“Cậu chủ, mẹ của cậu đến ‘Vẻ mặt của ông cụ có chút sững lại trong giây lát, ánh mắt ông ấy đầy bộn bề nhìn về phía Quan Triều Viễn “Cháu..”

Ông cụ Quan biết hai người mẹ con anh từ trước đến nay lúc nào cũng tranh cãi, đấu chọi gay gắt, cho nên ông ấy vốn định hỏi xem Quan Triều Viễn có muốn tránh đi một chút hay không.

Chỉ có điều ông ấy còn chưa kịp mở miệng thì Quan Triều Viễn đã đặt quân cờ xuống và đứng dậy: “Chung quy lại thì bà ấy vẫn luôn là mẹ của cháu, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt.”

Ông cụ Quan cũng cũng thở dài một hơi: “Nếu đã như vậy thì cháu đi cùng ông, ra xem một chút đi.”

Khi ông cụ Quan dẫn Quan Triều Viễn đến sảnh trước, Bạch Ninh Hương đang ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía họ.

So với năm năm trước, bóng lưng của bà trông càng ngày càng gầy, càng đến gần càng có thể cảm nhận được sự không ổn trên người bà. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hình như Bạch Ninh Hương cung nhận ra tiếng động phía sau lưng, liền chậm rãi xoay người lại “Mẹ”

Quan Triều Viễn lên tiếng trước.

Nhưng ánh mắt của Bạch Ninh Hương nhìn anh lại tràn đầy vẻ chế giễu: “Vốn dĩ trong mắt con làm gì có người mẹ này, tại sao phải phí công sức làm ra vẻ bề ngoài như vậy”

Ông cụ Quan đau lòng nhìn người con dâu thứ ba. Bà đã mất đi người con gái mà bà yêu thương nhất, hơn nữa lại còn mất cả khả năng đi lại.

Cho nên hơn năm năm qua, mặc dù Bạch Ninh Hương ngày càng trở nên gay gắt, thậm chí có đôi khi còn chống đối, xảy ra xung đột, cãi vã với ông cụ Quan, nhưng ông ấy không bao giờ để bụng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.