Chương trước
Chương sau


Chương 3107

“Xem ra trước đây em từng có suy nghĩ này nhỉ?”

Quan Triều Viễn gắt gao nhìn chăm chẳm cô, trong đầu cân nhắc xem buổi tối hôm nay phải thu thập cô như thế nào.

Tô Lam cảm thấy mình lại đột nhiên đào một cái hố lớn cho mình Ngay tại thời điểm cô không biết nên làm thế nào cho phải, ông cụ đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn lại: “Hai đứa còn đứng sững ở đó làm gì? Nhanh chóng đi đến đây”

“Dạ đến ngay, đến ngay đây ạ”

Tô Lam quay người lại, nhanh như chớp bỏ chạy.

Bữa cơm trưa này Tô Lam thật sự ăn không ra hương vị.

Cô thỉnh thoảng trộm nhìn Quan Triều Viễn, phát hiện từ sau khi mình ngắt điện thoại, khuôn mặt người này âm trầm đến đáng sợ.

Không thể nào, giận rồi?

Được rồi.

Thật ra cô cũng biết, đàn ông không muốn nghe nhất chính là người phụ nữ của mình nói mình không được.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Quan Triều Viễn tính dẫn Tô Lam ra ngoài.

Ông cụ Quan lo lắng hỏi “Hai đứa đi đâu vậy? Buổi chiều không tính giúp ông câu cá à?

Tô Lam quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, nhưng mà trên mặt Quan Triều Viễn không có biểu cảm gì cả, chỉ thản nhiên nói “Đi đường Triều Dương.”

Sắc mặt ông cụ Quan lạnh lại, cau mày, hơn nửa ngày không nói lời nào.

Tô Lam không hiếu rõ, một hồi lâu sau mới đọc được ý nghĩ từ câu nói tiếp theo của ông, hiểu được sự trầm mặc nà “Đúng vậy, cũng nên trở về, đã ở chỗ ông vài ngày rồi Biệt thự ở đường Triều Dương chính là nơi ở của Lệ Trí Thần và Bạch Ninh Hương.

Quan Triều Viễn thản nhiên nói một câu “Ông lão thối, cháu đi đây”

Ông cụ Quan cau mày nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, đột nhiên mở miệng nói: “Tô Lam”

Tô Lam đang chuẩn bị lên xe, nghe thấy ông cụ gọi cô, vội vàng quay đầu lại nhìn: “Ông nội, làm sao vậy?”

Ông cụ Quan cân nhắc một chút, nói: “Tính tình cha mẹ không tốt, nhưng tâm không xấu, các cháu nói chuyện bình thường là được. Tên nhóc thối Triều Viễn kia, tính cứng mà miệng cũng cứng, cháu đừng học theo nó, biết chưa?”

Tô Lam ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi, ông nội”

Ông cụ nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Tô Lam, còn có hai lúm đống tiền kia, trong lúc hoảng hốt thậm chí sinh ra một loại ảo giác.

Có phải ông trời nhìn thấy lão tam nhà bọn họ mất Lệ Bảo Ngọc cho nên mới tặng một Tô Lam tới?

Bởi vì khi hai người cười rộ lên đều rực rỡ như vậy, sáng lạn giống nhau, ngay cả hai lúm đồng tiền tỉnh xảo cũng giống nhau như đúc.

Nụ cười hồn nhiên như vậy mới là thứ quý giá nhất thế giới này!

“Ngoan, đi thôi, ông nội ở nhà chờ các cháu”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.