Chương trước
Chương sau


Chương 2917

Nhưng thật sự là cô không thể khống chế được, giống như bị người khác giật dây lôi kéo.

Tô Lam chậm rãi bước đến và nhẹ nhàng mở cửa phòng, “Cạch..”

Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, nhưng thứ: xuất hiện bên trong làm cho con ngươi Tô Lam đột nhiên hoảng sợ.

Cả người cô đứng đờ, nhưng tiếng bước chân nhẹ nhàng đã kéo lại tâm trí của cô.

Tô Lam nhanh chóng rời khỏi phòng, làm như không có việc gì giả vờ nhìn xung quanh.

“Tô Lam, cô đến rồi Mộ Mẫn Loan đi phía trước, Tư Vũ Chiến đi theo sau cô ta, sắc mặt trông không được tốt lắm.

Tô Lam lạnh lùng đứng nhìn về phía bọn họ: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô lại kêu tôi đến đây?”

Mộ Mãn Loan cười nhẹ, sau đó quay lại nhìn Tư Vũ Chiến: “Anh về trước đi”

Khóe miệng Tư Vũ Chiến khẽ nhếch lên, hôn nhẹ lên trán cô ta: “Vậy anh đi trước, có việc gì nhớ gọi cho anh”

Mộ Mẫn Loan thu lại nụ cười và không nhìn anh ta nữa.

Nhưng Tư Vũ Chiến dường như đã hoàn toàn quen với sự thờ ơ của cô ta.

Anh ta lịch sự gật đầu với Tô Lam, sau đó quay người rời đi.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Tô Lam không định khách sáo với cô ta, xoay người ngồi xuống ghế sô pha: “Cô đuổi anh †a đi, có chuyện gì thì bây giờ nói thẳng đi”

Đối mặt với Tô Lam, Mộ Mẫn Loan thay đổi sắc mặt, cô ta khẽ cười: “Gần đây bài vở ở Lan Ly có ổn không?”

Tô Lam cố nén sự tức giận: “Không phải cô nói anh trai tôi để lại thứ gì đó sao?”

Mộ Mẫn Loan không trả lời Tô Lam mà nói: “Quan Triều Viễn có thực sự yêu cô không? Anh †a có thực sự tốt với cô không?”

Cuối cùng thì Tô Lam cũng không kìm được nữa, cô đột ngột đứng dậy: “Đủ rồi”

Trên mặt của cô hiện lên vẻ chán ghét: “Mộ Mẫn Loan, cô tưởng cô là người nhà của tôi sao.”

Mộ Mẫn Loan cũng không tức giận: “Chuyện này có liên quan đến những gì mà anh trai cô để lại cho cô.”

Tô Lam năm chặt hai tay, cô hận không thể lao lên phía trước xé bỏ bộ mặt đạo đức giả của cô ta.

Được vài bước liền chạy tới cửa căn phòng nhỏ dưới cầu thang rồi đẩy mạnh cửa: “Mộ Mẫn Loan, cô đừng nghĩ rằng sau tai nạn của anh trai tôi, cô cố gắng thể hiện cô yêu anh ấy và nhớ anh ấy nhiều như thế nào thì lương tâm cô sẽ thoải mái, điều đó thật nực cười”

“Rầm”

Cánh cửa bị đẩy ra, lần lượt hiện lên những bức ảnh lớn xuất hiện trong tâm mắt, những bức ảnh đó chất thành đống cả một căn phòng. Tất cả đều là ảnh của Tô Duy Nam.

Bức ảnh anh ấy tập trung vào công việc.

Bức ảnh anh ấy nghiêm nghị, anh ấy cười mê hoặc trước ống kính và bức ảnh anh ấy đang năm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt sau vụ tai nạn ô tô.

“Mộ Mẫn Loan, tại cuộc họp cổ đông nếu không phải tại cô…người anh ấy yêu thì tâm trạng của anh ấy sẽ không bị ảnh hưởng! Cô dám nói tai nạn của anh tôi không liên quan gì đến cô sao?

Nhưng bây giờ, cô vẫn còn mặt mũi mà nói tôi đến đây, cô đừng giả vờ tình cảm nữa. Cô có biết là cô kinh tởm như thế nào không?”

Khuôn mặt thanh tú của Mộ Mãn Loan lập tức tái nhợt, không còn giữ được vẻ dịu dàng ban đầu.

Nói xong, Mộ Mẫn Loan đứng dậy quay người đi về phía phòng, Bước chân của cô ta có chút loạng choạng, khi đến cửa cô ta đã suýt ngã Mộ Mẫn Loan đi thẳng vào phía sau một bức ảnh khổng lồ, đưa tay ra và tìm thấy thứ gì đó.

Quay sang nhìn khuôn mặt của Tô Lam: “Đây là những gì anh trai của cô để lại cho cô”

Tô Lam giận dữ giật chiếc túi, đã lấy được đồ vậy nên cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào.

Quay người bước ra cửa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.