Chương trước
Chương sau
Chương 2261


Nước mắt giống như hạt đậu rơi xuống, cô che mặt, không tiếng động mà khóc nấc lên.


Đều là cô sail Cô nên lúc nào cũng phải nhìn chằm chăm thăng bé, một giây cũng không để cho thằng bé rời khỏi tầm mắt mình.



*Ngu ngốc, chuyện ấy cũng làm không xong, có phải từ lúc rời khỏi tôi thì cô sống không được không?”


Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói trầm thấp mang theo sự khinh miệt.


Âm thanh này sao lại quen tai đến như vậy?


Tô Lam ngẩng đầu lên nhìn.




Liếc mắt một cái nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen, mệt mỏi xuất hiện trước mặt mình.


Khuôn mặt anh tuấn nhưng trên mặt còn có vẻ mệt mỏi.


Phía sau anh còn mang theo túi da.


Con người ưa sạch sẽ như anh, vậy mà trên chiếc cặp và giày được làm thủ công kia, dính đầy bùn đất lầy Là Quan Triều Viễn.


Hai mắt Tô Lam đầy nước mắt nhìn thấy anh đang cởi áo khoác của mình, ném lên người cô.


Ấm áp, còn có nhiệt độ cơ thể của anh.


Tô Lam bất ngờ khóc lớn hơn, cô không quan tâm gì nữa mà chui vào lòng của anh: “Không tìm thấy Duy Hưng đâu, đều là lỗi của tôi.”


Cơ thể Quan Triều Viễn cứng đờ, tay khẽ vuốt phía sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi”


Không biết tại sao, vừa rồi cô gần như sụp đổ, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, vậy mà lại có chút bình tĩnh trở lại.


“Duy Hưng chỉ có bốn tuổi, rừng rậm lại lớn như vậy, cũng không biết có gặp phải thú dữ hay không. Triều Viễn, tôi cầu xin anh…”


“Tôi ở đây, cho dù thế nào cũng sẽ không bỏ cuộc, được chứ?”


Tô Lam không biết vốn dĩ kế hoạch của Quan Triều Viễn anh là hai ngày sau mới trở về.


Nhưng bắt đầu từ hôm qua, trong lòng anh luôn có cảm giác không thích hợp cho lắm, cho nên hôm nay đã giải quyết những khó khăn kia để quay trở lại.


Vừa mới bước xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Thẩm Tư Huy, nói Tô Duy Hưng gặp chuyện không may, Tô Lam bị dọa cho ngất xỉu.


Quan Triều Viễn không nói hai lời, lập tức chạy ngay đến đây.


Bởi vì rất lo lẳng, nên chưa có sắp xếp được gì.


Cứ như vậy bước trước bước sau, giãm lên bùn đất đi đến đây.


Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, Tô Lam giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, mạnh mẽ bám lấy.


Vương Bích Vân bên cạnh kinh hãi, độc ác liếc nhìn Tô Lam một cái: “Tô Lam, cục trưởng phụ trách khu vực này đã tới đây, cô nên đi tìm ông ấy ngay lập tức đi.


Loại chuyện nhỏ này cũng cần cậu Quan ra mặt Sao.”


“Con trai của tôi mất tích là chuyện nhỏ?


Nếu người bị mất tích trong rừng này là bà?


Bà còn có thể thấy nhỏ được nữa không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.