Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1656


“Đơn giản vậy thôi đó, thì sao?”


“Chuyện này không có độ khó gì cả! Đóng cửa thôi mà, anh cứu mạng tôi mà tôi giúp anh đóng cửa, vậy tôi sẽ áy náy lắm!” Lê Thấm Thấm là người phải làm việc lớn.


“Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng không làm được, cô còn mặt mũi nói báo đáp tôi à, không phải ban nãy cô nói chuyện gì cô cũng làm được hả.” Quan Triều Viễn cười mỉa.


“Được được, tôi đóng cửa giúp anh!” Nói rồi Lê Thấm Thấm ra ngoài đóng cửa lại.


Ngay tại khoảnh khắc này, Quan Triều Viễn nhanh chóng ấn nút trên điều khiển từ xa, chỉ nghe ‘tít’ một tiếng, cửa khoá lại rồi.


“Không đúng! Tôi phải vào nữa mà!” Lê Thấm Thấm phản ứng lại thì chuẩn bị mở cửa nhưng cô ta có làm thế nào cũng không mở được: “Này, anh làm vậy quá đáng lắm đó, lại đi khoá cửa à!”


“Được rồi, cô đã báo ân xong rồi, cô có thể đi được rồi đấy, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”


Quan Triều Viễn ném điều khiển từ xa sang một bên, cầm tài liệu trên bàn lên bắt đầu phê duyệt, ngày nào cũng bận muốn chết mà còn phải làm trò với cô nhóc này!


Lê Thấm Thấm phí rất nhiều sức nhưng vẫn không thể mở cửa, Quan Triều Viễn đã ấn nút rồi, trừ phi chính anh mở cửa, nếu không thì không ai có thể mở cánh cửa này ra.


“Cô Lê, cô đừng phí sức nữa, cửa này là cửa do Sếp Quan đích thân thiết kế và sắp xếp, chỉ cần anh ấy không mở thì không ai mở được đâu.” Doãn Cẩn đứng ngoài cửa nhắc nhở.


“Anh ấy còn tự thiết kế cửa à!” Lê Thấm Thấm càng sùng bái hơn.


“Công ty chúng tôi chủ yếu làm về lập trình mà? Có rất nhiều bản thiết kế đều do chính tay Sếp Quan làm, trên phương diện này thì anh ấy là thiên tài, tin rằng lúc trước cô Lê cũng có nghe nói.”


Doãn Cẩn không giấu giếm việc khoe khoang sếp mình.


“Thiên tài? Tôi thích!” Mắt Lê Thấm Thấm lấp lánh hoa đào.









Bận rộn cả ngày mà còn phải tăng ca một lúc, anh về thẳng nhà.


Buổi tối về đến nhà đã qua giờ cơm rồi, Tô Lam còn chừa phần cho anh.


“Mấy ngày nay bận lắm à?” Tô Lam ngồi trước bàn ăn nhìn Quan Triều Viễn.


Trải qua chuyện lần trước, hai người càng thân mật hơn.


“Bận muốn chết, chồng em kiếm tiền cho em bộ dễ lắm à?”


“Vậy anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em đi kiếm tiền.”


“Không được! Đàn ông nuôi phụ nữ là chuyện đương nhiên, anh đường đường là đàn ông, để phụ nữ nuôi sao được? Quan Triều Viễn vừa ăn cơm vừa tuyên bố quan điểm của mình.


Tô Lam chống tay lên má lẳng lặng nhìn người đàn ông của mình.


“Vậy thì đừng để mình mệt quá, em pha nước tắm cho anh, lát nữa anh hãy tắm cho thoải mái đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.