Chương trước
Chương sau
Chương 1230


“Tiểu Viễn, bởi vì bố mẹ phát hiện có thể thằng bé không chết.” Mục Chỉ Huyên dịu dàng nhìn Quan Triều Viễn.


“Không chết? Sao lại thế được, xem như lúc đó anh ta không chết thì rừng rậm có nhiều thú dữ như vậy, cộng thêm việc mới là trẻ sơ sinh, không chết cũng phải chết!”


Bỗng nhiên nghe nói mình có một người anh, có lẽ vì không lớn lên cùng nhau nên anh không có tình cảm gì.


“Rất có thể không chết thật.” Lần này người nói lại là Tô Lam.


Quan Triều Viễn ngạc nhiên nhìn Tô Lam: “Sao em biết?”


“Có lẽ số mệnh của đứa trẻ đó chưa đến lúc chết cho nên được sói trong rừng nuôi.”


“Có phải em mang thai rồi nên đầu óc không được bình thường không?” Quan Triều Viễn sờ đầu Tô Lam.


Tô Lam vội lấy tay anh ra: “Em không giỡn với anh! Anh Ngọc được sói trong rừng nuôi.”


Nghe câu này, Quan Triều Viễn càng ngạc nhiên hơn!


Quan Triều Viễn nhìn từng người một, lúc Tô Lam nói câu này, Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo đều nhìn cô.


“Cho nên bây giờ mọi người đang nghi ngờ Giản Ngọc là người anh sinh đôi đã chết của con?”


Quan Triều Viễn thông minh nên thoáng chốc đã đoán được ngay.


Im lặng vài giây, Quan Triều Viễn chợt cười: “Không thể nào! Anh ta nói mười câu, hết tám câu là giả rồi, em đừng tin anh ta! Gì mà được sói nuôi, chắc chắn anh ta đang lừa em!”


Quan Triều Viễn xoa mái tóc dài của Tô Lam.


“Anh Ngọc sẽ không mang chuyện này ra để lừa em đâu. Anh ấy cứ đeo bao tay là vì lúc trước anh ấy bò, di chuyển trong rừng rậm suốt một khoảng thời gian dài, tay nhiều sẹo, hơn nữa lúc cậu em đưa anh ấy ra khỏi rừng, cậu em cũng từng nhắc đến chuyện này.”


Tô Lam biết chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ không tin chuyện này nên cô đành phải dẫn ra nhiều luận cứ hơn.


“Không… Không thể nào, chuyện này quá khó tin!”


Quan Triều Viễn tuyệt đối không tin tình huống của mình, mới đây tự nhiên thành anh em sinh đôi của mình!


“Nhưng hai người rất giống nhau, anh không phát hiện hả?”


Rất lâu trước kia Tô Lam đã phát hiện ra rồi, nhưng lúc đó cô cứ nghĩ có thể là vì cô quá thích Quan Triều Viễn nên nhìn ai cũng thấy giống Quan Triều Viễn.


Đặc biệt là nụ cười tinh nghịch của Giản Ngọc giống Quan Triều Viễn như đúc, bây giờ cuối cùng cũng tìm được đáp án.


“Hôm qua lúc mẹ dắt cậu ấy đến phòng cho khách nghỉ ngơi, phát hiện trên cổ cậu ấy có một vết bớt nên mẹ mới nghi ngờ, hơn nữa Tô Lam nói cậu ấy lớn lên trong rừng.”


Mục Chỉ Huyên vội vàng bổ sung.


“Mẹ, mẹ ngây thơ quá rồi đó, chỉ dựa vào một vết bớt mà mẹ xác định anh ta là con trai mẹ? Mẹ đùa hả, mẹ chỉ có một đứa con trai là con! Cùng lắm thì sau này con nghe lời bố mẹ, hiếu thảo với bố mẹ nhiều hơn.”


Có chết Quan Triều Viễn cũng không tin.


“Đương nhiên chỉ một vết bớt thôi không thể xác định được, vẫn còn manh mối khác, không thể chắc chắn. Trên mông hai anh em con có nốt ruồi son, lúc anh con chết, trên người thằng bé có đeo một miếng ngọc.”


“Trên mông con hoàn toàn không hề có nốt ruồi son nào hết! Mẹ xem đến chuyện này mẹ còn không nhớ, vết bớt đó không tính!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.