Chương trước
Chương sau
Chương 306


“Không sao rồi, không sao rồi”


Tô Lam càng khóc to hơn, vừa rồi khi gặp đàn sói, cô cũng muốn khóc, cô gái nào thấy trận thế như vậy còn có thể giữ bình tĩnh chứ?


Hiện giờ tất cả nguy hiểm đểu giải trừ rồi, cảm xúc căng thẳng tột độ của cô chớp mắt được giải tỏa.


Vừa nước mắt vừa nước mũi.


Ý thức được Tô Lam vừa khóc vừa chảy nước mũi, Quan Triều Viễn bỗng nhíu mày.


“Tô Lam! Cô đừng bôi nước mắt với nước mũi lên người tôi!”


Tô Lam chỉ để ý khóc, căn bản không nghe thấy Quan Triều Viễn nói gì.


“Này, Tô Lam, đừng làm bẩn quần áo của tôi!”


Quan Triều Viễn vừa muốn ôm Tô Lam mãi như này, vừa không muốn cô làm bẩn quần áo của mình, tiến thoái lưỡng nan.


Tô Lam đã khóc hòm hòm, buông Quan Triều Viễn ra.


Quan Triều Viễn thấy áo trước ngực bẩn một mảng.


“Vừa nước mắt, vừa nước mũi, Tô Lam, cô xem chuyện tốt cô làm này!”


Tô Lam nhăn mũi.


Anh có phải đàn ông không thế?


Cô vừa trải qua vài lần khảo nghiệm sống chết, vậy mà anh còn tính toán chuyện làm bẩn quần áo với cô.


Quan Triều Viễn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn quần áo của mình, chuẩn bị ôm lấy Tô Lam.


Tô Lam trực tiếp tránh đi.


“Tôi vẫn nên tránh anh xa một chút, tránh làm bẩn quần áo của anh!” Tô Lam xoay người, quên mất chân mình còn bị thương.


Tn Cô lập tức ngồi xổm xuống.


“Sao thế? Bị thương ở đâu?”


“Chân”


Quan Triều Viễn đỡ Tô Lam ngồi xuống, nhấc bên chân bị thương của cô lên.


“Thử động đậy xem”


“A..” Chân vừa cử động, liền một trận đau đớn.


“Vẫn may, không tổn thương đến xương, chắc là trẹo chân”


“Vậy giờ chúng ta làm sao đây? Hay là quay về đi?”


“Quay về?”


Quan Triều Viễn cười: “Cô biết giờ chúng ta ở đâu không?”


“Chắc là sắp xuống núi rồi? Vừa rồi tôi cứ đi xuống theo hướng này, chắc là sắp đến chân núi rồi”


Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tô Lam, thật sự cô không hổ thẹn với hai chữ “mù đường”!


“Cô đừng có nói với tôi, muốn xuống núi thì cứ đi thẳng xuống”


“Lẽ nào không phải sao?”


Tô Lam chớp mắt, lên núi thì đi lên, xuống núi thì đi xuống mà!


Quan Triều Viễn thật sự cười không được mà khóc cũng không xong, cô thật sự là mù đường có đẳng cấp mà!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.