Chương trước
Chương sau


Chương 61

Tiêu Mạch Nhiên xoa khối ngọc phật: “Sợi dây chuyền này quả thật y hệt như sợi dây chuyền của tôi, nếu cô Tô không tin, có thể đi hỏi thiếu gia Mộ Dung, miếng ngọc phật trên sợi dây chuyền này của tôi, vì thường ngày tôi thích nuôi móng tay, thế trên ngọc phật có vết xước do móng tay, mọi người có thể nhìn xem”

Tiêu Mạch Nhiên giơ sợi dây chuyền ra.

Phương Vi là người đầu tiên giằng lấy sợi dây chuyền, trên ngọc phật quả thật có vài vết xước nhẹ: “Đúng là có này: “Chị nói lung tung! Sợi dây chuyền này rõ ràng là của tôi!” Tô Nhược Vân không xem sợi dây chuyền, mà gào lên với Tiêu Mạch Nhiên.

Tiêu Mạch Nhiên không hề tức giận: “Cô Tô, cô nói sợi dây chuyền này là của cô, vậy có có biết sợi dây chuyền này có đặc điểm gì không?”

“Tôi…”

Mộ Dung Dịch tặng Tô Nhược Vân sợi dây chuyền này, đương nhiên Tô Nhược Vân rất thích, thường ngày không xem kĩ xem có đặc điểm gì, lại nói, cô cũng không hiểu về đá quý, ngọc trai các thứ.

“Cô Tô, cô luôn miệng nói sợi dây chuyên này là của mình, lẽ nào còn có ẩn tình gì khác sao?” Tiêu Mạch Nhiên nói tiếp.

Tô Nhược Vân nắm tay thành nắm, sững sờ không nói được câu nào, chỉ đành lặng im chịu thiệt.

Cô ta tính toán cẩn thận một lát, quay đầu lại nhìn Tô Lam: “Chị à, nếu sợi dây chuyền này chị lấy từ chỗ chị Mạch Nhiên, sao vừa nãy chị không nói chứ?”

Tô Lam chưa từng khớp lời với Tiêu Mạch Nhiên trước đó, đương nhiên không biết nên giải thích thế nào, Tô Nhược Vân chỉ đành ra tay từ chỗ cô.

“Lam và tôi vừa gặp mà như đã quen, một người mới như cô ấy dựa vào sức mình mà giành lấy vai nữ thứ phụ, cô ấy lo lắng qua lại gần gũi với tôi, sẽ bị người khác nói rằng hưởng ké danh tiếng của tôi, đương nhiên sẽ không muốn nói ra”

Tiêu Mạch Nhiên giải thích.

Lời giải thích của cô không chút sơ hở, đến Tô Nhược.

Vân cũng không làm gì được.

Tiêu Mạch Nhiên cười với Tô Nhược Vân: “Cô Tô, chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, nếu cô thích, sợi dây chuyền này tặng cho cô, nửa đêm rồi, vẫn nên dừng lại thôi”

Sau đó, nói với mọi người: “Mọi người giải tán hết đi, muộn thế này rồi, ngày mai còn quay phim nữa”

Mặc dù Tiêu Mạch Nhiên không mang giọng điệu ra lệnh, nhưng ngôi sao lớn vẫn là ngôi sao lớn, lời nói ra vân khiến người khác tin phục.

“Giải tán thôi, giải tán thôi!” Mọi người tản ra tứ phía.

Vừa rồi còn đông nghịt một đám người, chớp mắt liền giải tán.

“Sợi dây chuyền này không phải là do thiếu gia Mộ Dung tặng cho chị Nhược Vân sao? Chị Nhược Vân thích như thế, vậy mà chị Mạch Nhiên cũng có một sợi, cũng là do thiếu gia Mộ Dung tặng!”

“Đúng đó, đúng đó, cô nói xem thiếu gia Mộ Dung có ý gì chứ?”

Hai diễn viên thì thầm nói khẽ.

Tô Nhược Vân nghe được lời này, tức giận quay về phòng, cô ta tức đến điên người, vừa vào phòng liền đá thùng rác ở cửa bay đi rất xa.

Hoàng Xán không dám thở mạnh!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.