Giờ phút này, Tô Lam nắm lấy tay Quan Kim Kỳ, phát hiện tay cô ấy thật là lạnh, không khỏi trong lòng mềm nhũn.
“Kim Kỳ, loại chuyện này theo thời gian có lẽ cũng không giấu được nữa, một ngày nào đó Lâm Khải sẽ biết thôi.” Tô Lam có lòng tốt nhắc nhở Quan Kim Kỳ.
Vốn dĩ Tô Lam đã thấy lo lắng cho cuộc hôn nhân của Quan Kim Kỳ với Hoắc Lâm Khải, bây giờ Quan Kim Kỳ lại không thể mang thai sinh con, Hoắc Lâm Khải thì nói trắng ra là có mưu đồ của mình, hiện giờ Hoắc Lâm Khải còn phải dựa vào nhà họ Quan, cho nên anh ta sẽ không làm gì Quan Kim Kỳ, nhưng mà ngộ nhỡ có một ngày Hoắc Lâm Khải thăng chức rất nhanh, chắc chắn anh ta sẽ một chân đá văng Quan Kim Kỳ.
Tô Lam thấy Quan Kim Kỳ ngây thơ như thế, không khỏi đổ mồ hôi thay cho cô ấy.
Nghe xong lời Tô Lam nói, Quan Kim Kỳ nhíu mày nói: “Có thể giấu ngày nào thì hay ngày ấy, bây giờ em không thể nói cho anh ấy, nếu như anh ấy biết, chắc chắn sẽ ly hôn với em. Trong nhà Lâm Khải là cháu đích tôn ba đời, lúc bọn em ở nước Mỹ mẹ ngày nào cũng gọi điện thoại tới giục em sinh con, hơn nữa Lâm Khải cũng thích trẻ con, nếu biết là không thể sinh con, anh ấy... Anh ấy chắc chắn sẽ... Ly hôn với em.”
Nói đến đây, Quan Kim Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được được, thất thanh bật khóc nức nở.
Nhìn dáng vẻ hai vai run rẩy khóc thút thít của Quan Kim Kỳ, trong lòng Tô Lam cũng thấy nặng nề, cũng chỉ có thể cố gắng an ủi, chỉ là loại chuyện này người khác an ủi vài câu cũng không có tác dụng gì, quan trọng vẫn là tự mình nghĩ thông suốt.
Tô Lam thấy cảm xúc của Quan Kim Kỳ không ổn, bèn ngồi cùng với cô ấy ở quán cà phê đến hết ngày, mãi đến lúc chạng vạng, cảm xúc của cô ấy mới tốt lên một chút, Tô Lam mới không yên tâm đưa cô ấy lên xe taxi.
Một buổi tối hai ngày sau, Tô Lam tăng ca thêm hai tiếng ở văn phòng, sau đó ăn cơm tối với Kiều Tâm xong mới trở về.
Lúc hơn chín giờ, biệt thự đã cực kỳ yên tĩnh, trong phòng khách chỉ bật hai ngọn đèn tường yếu ớt.
Lúc này, Minh An và Xuân Xuân đều đã ngủ rồi.
Tô Lam nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liếc nhìn hai đứa nhỏ một cái, cũng hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ của hai đứa xong, mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lên lầu.
Đẩy cửa chính của phòng ngủ ra, Tô Lam bị khói thuốc dày đặc trong phòng sặc cho đến mức ho khan.
“Khụ khụ...”
Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Quan Triều Viễn ngồi ở đầu giường, trên người mặc một cái áo choàng tắm, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bay qua đỉnh đầu anh.
Tô Lam nhíu mày đi vào trong, liếc mắt nhìn thấy gạt tàn trên tủ đầu giường chứa đầy một đống đầu lọc thuốc, cô không khỏi dâng cao giọng: “Anh làm gì mà hút nhiều thuốc như vậy?”
Nói xong, Tô Lam liền đi tới trước cửa sổ, vươn tay mở hết cửa sổ ra, cũng mặc kệ bây giờ bên ngoài đã là cuối năm, gió lạnh thấu xương đều thổi vào, làm cho cô rùng mình một cái.
Hôm nay đã là hai mươi tám tháng chạp lịch âm, nay văn phòng cũng được nghỉ, trên đường phố bên ngoài đều là không khí năm mới, khắp nơi treo đèn trang trí mừng năm mới, nhưng mà trong nhà lại toàn là cảnh tượng bi thảm, Tô Lam biết năm này thể nào cũng sẽ không trôi qua được yên lành, cho nên trong lòng cũng rất phiền muộn.
Lúc này, Quan Triều Viễn cuối cùng cùng nói chuyện: “Hôm nay mấy người bạn già mà anh nhờ tới khuyên ba đã cho anh hồi âm, nói là tâm ý ba đã quyết, bọn họ khuyên bảo kiểu gì cũng không được, bảo anh nghĩ lại cách khác đi.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam thật ra cũng không ngoài ý muốn, bởi vì Quan Danh Sơn là người đã nói là làm, lần này hẳn là ông ấy đã hạ quyết tâm.
Không biết vì sao, lúc này Tô Lam nghe được tin tức này, trong lòng lại có chút mừng thầm, cô thừa nhận mình cũng rất ích kỷ, cô cũng hy vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc của mình, huống hồ đôi oan gia Quan Danh Sơn với Lục Trang Đài cứ ở cạnh nhau là cãi nhau ầm ĩ, khiến cho bầu không khí trong nhà trở nên xấu đi, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ sầu não của Quan Triều Viễn, trong lòng cô lại có chút tự trách, cũng hơi lo lắng, bởi vì một khi Quan Danh Sơn với Lục Trang Đài đã ly hôn thành công, vậy thì chuyện của Quan Danh Sơn với mẹ có thể sẽ không giấu nổi nữa, xem ra cô cũng phải chuẩn bị đón bão táp là vừa.
Sau đó, Tô Lam xoay người ngồi ở trước mặt Quan Triều Viễn, nhìn thoáng qua anh đang nhíu chặt mày, do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Triều Viễn, thật ra mấy năm nay ba mẹ sống không yên ổn anh cũng đã thấy rồi, cứ trói buộc hai người cũng không yêu nhau lại vào nhau... Như vậy cũng không tốt lắm đâu? Có lẽ bọn họ ly hôn, ai cũng có thể được sống cuộc sống của riêng bản thân mà mình muốn, thật ra... Cũng là một chuyện tốt...”
Lời của Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn đột nhiên nổi trận lôi đình, quát lên với Tô Lam: “Chuyện tốt gì chứ? Già rồi còn ầm ĩ muốn ly hôn, chẳng những làm cho người ta chê cười, cũng sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết của gia đình chúng ta, sau này muốn anh với Kim Kỳ phải sống như thế nào đây? Với cả bây giờ là ba muốn ly hôn, mẹ anh vốn không muốn ly hôn, em có hiểu không?”
Tô Lam bị quát mà trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cúi đầu không nói nữa.
Lúc này, Quan Triều Viễn thấy dáng vẻ của Tô Lam, cho rằng cô tủi thân, thở dài một hơi, hối hận mình đã đổ cơn giận lên trên người Tô Lam.
Sau đó, anh bèn dí mạnh đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn thuốc, sau đó duỗi tay ôm lấy bả vai Tô Lam, giọng điệu ôn hòa nói: “Thật xin lỗi!”
Thật ra trong lòng Tô Lam giờ phút này là sợ hãi, bởi vì vừa rồi lời cô nói cũng là mang theo lòng riêng.
Cô có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Quan Triều Viễn, anh đã ba mươi mấy, sao có thể chấp nhận nổi chuyện ba mẹ già rồi còn muốn ly hôn? Chưa kể nhà họ Quan bọn họ còn là gia đình giàu có nổi tiếng, chuyện không nghi ngờ gì chính là một gièm pha lớn.
“Có lẽ cũng là do em suy xét thiếu thỏa đáng.” Đôi mắt Tô Lam cũng không dám nhìn Quan Triều Viễn, sợ anh sẽ phát hiện ra mình không bình thường.
Quan Triều Viễn lại nắm tay cô vào trong lòng bàn tay, cũng hôn lên trên má cô một cái, nói: “Anh biết em cũng là có ý tốt, việc này không thể trách em, là lúc nãy anh không khống chế được cảm xúc của mình.”
“Thế ba đã kiên quyết như vậy, anh định làm sao đây?” Tô Lam tiếp tục hỏi.
Quan Triều Viễn nhăn mày lại: “Ba đã hạ tối hậu thư với mẹ rồi, cho mẹ suy nghĩ mấy ngày, nếu qua đầu năm, mẹ còn chưa đồng ý ly hôn, vậy thì ông ấy sẽ trực tiếp đưa ra án. Đến cùng thì nên làm gì bây giờ anh còn chưa nghĩ ra được, ít nhất cũng phải chờ qua năm mới rồi nói sau.”
“Vậy thì năm này phải sống như thế nào đây?” Tô Lam khó xử nhìn Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn suy nghĩ một lát, trả lời: “Anh thấy sắp tới ba mẹ cũng khó mà ngồi ăn cơm cùng nhau, có thể trưa hôm ba mươi chúng ta ăn với mẹ, đến buổi tối chúng ta lại ăn cùng với ba.”
Nghe vậy, Tô Lam khẽ gật đầu. “Đây cũng là một cách.”
“Hai ngày nữa anh phải đi gặp các đầu não trong công ty và các bề trên hai giới chính thương nữa, chuyện chuẩn bị năm mới trong nhà sẽ vất vả em rồi, nhớ mua một bộ quần áo mới cho ba mẹ mỗi người một bộ với cả đồ bổ nữa nhé, đừng để mẹ bắt lỗi chúng ta.” Quan Triều Viễn tiếp tục dặn dò.
Nghe thấy lời này, Tô Lam cười nói: “Mấy chuyện này đều không cần anh phải nhọc lòng, anh cứ bận chuyện của anh đi, ngày mai em sẽ đến trung tâm mua sắm một chuyến, cũng nhân tiện mua một bộ quần áo mới cho anh.”
“Tùy em thôi.” Quan Triều Viễn không có tâm trạng nói đùa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]