Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Tô Lam ôm một đống kẹo sô cô la xuất hiện ở văn phòng.

"Cô dâu đi hưởng tuần trăng mật đã trở về!"

Nhìn thấy Tô Lam, Kiều Tâm la lên một câu.

Sau đó, Tiểu Ninh và mấy người ở quầy lễ tân cũng tới vây quanh chào hỏi Tô Lam. Tô Lam khách sáo vài câu, sau đó cô đưa kẹo với cả những món quà cô mang theo để tặng cho bọn họ.

Sau khi nói chuyện một hồi, Tô Lam mới trở lại phòng làm việc của mình. Vừa ngồi xuống, Kiều Tâm đã đẩy cửa đi vào.

Kiều Tâm giương mắt nhìn Tô Lam đang mệt mỏi tựa vào ghế, không khỏi nhướng mày hỏi: "Sao trông cậu có vẻ tiều tụy vậy, có phải trong tuần trăng mật bị nhà tư bản bóc lột dữ quá không? "

"Đi chết đi, cậu đấy chẳng có chút suy nghĩ đàng hoàng nào." Tô Lam liếc Kiều Tâm một cái.

"Trông cậu mệt mỏi quá vậy, sao lại đi làm nhanh như vậy? Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày." Sau đó Kiều Tâm trở nên đứng đắn, cô ấy nói.



Lúc này, Tô Lam cũng khôi phục lại giọng điệu, nói hết những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây cho Kiều Tâm biết.

Tô Lam cảm thấy cô rất muốn tìm một người nào khác ngoài Quan Triều Viễn để tâm sự, mà đối tượng tâm sự này cũng chỉ có thể là bạn thân của cô, Kiều Tâm.

Nghe Tô Lam nói về mấy chuyện cô gặp phải mấy ngày nay, Kiều Tâm không khỏi tức giận: "Rốt cuộc cái bà mẹ chồng già này muốn làm gì? Có phải bà ta không chia rẽ được cậu với Quan Mạc là không chịu thôi không? Với cả Tô Mạnh Cương kia nữa, thật biết chọn thời điểm này, chọn lúc này đến gây thêm phiền. Cậu nói xem cái thứ đàn bà hư hỏng giống như Hồ Tinh kia mà ông ta còn coi như là báu vật, rốt cuộc có phải là đàn ông hay không đây? Tớ thật sự không biết nói gì luôn, có điều cậu cũng xui xẻo thật đấy, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể gặp được!"

"Hừ, chắc là do số của tớ tốt đấy." Tô Lam tự giễu lắc đầu cười.

"Nhưng mà cũng may là nhà tư bản đối với cậu là tình yêu đích thực, xác suất gặp phải bà mẹ chồng xấu xa vẫn rất cao, nhưng mà ông xã cũng chỉ có thể nhịn, không phải nhà tư bản nói rồi sao? Sau này để cho hai người ít gặp mặt nhau lại, cậu sẽ vui vẻ thoải mái, không chừng bà mẹ chồng kia sẽ tức chết, không thể làm gì được cậu. Nhưng mà Tô Mạnh Cương kia thì có chút đáng ghét, cậu không cần để ý tới, không phải nhà tư bản đã nói tất cả mọi chuyện cứ để anh ta giải quyết sao. Tóm lại, cậu gả cho một người chồng tốt là sự thật, có thể thấy số của cậu cũng tốt đấy!" Sau đó Kiều Tâm giúp Tô Lam giải sầu nói.

Nghe vậy, Tô Lam cười nói: "Thật ra tớ chỉ muốn tìm cậu tâm sự chút thôi, bây giờ tâm trạng của tớ đã tốt hơn nhiều rồi."

"Tớ là thùng rác với người giải tỏa tâm trạng cho cậu mà, nhưng mà sau này phải thu phí đó." Kiều Tâm nói đùa.

"Đúng rồi, sao lúc ở New York cậu không nói một tiếng mà bỗng nhiên về nước vậy? Cậu có biết thiếu chút nữa cậu làm tớ lo muốn chết không?" Sau đó Tô Lam nhớ tới chuyện Kiều Tâm đột nhiên về nước, nhịn không được trách móc hỏi.

Nghe vậy, Kiều Tâm sửng sốt một chút, sau đó giọng điệu có chút ấp úng nói: "Tớ... tớ cảm thấy không có gì vui cho nên tớ đã về nước. Tớ nói cho cậu biết, vẫn là ở Trung Quốc tốt hơn, mặt trăng ở Mỹ không tròn."

Thấy giọng điệu nói chuyện của Kiều Tâm không đúng, Tô Lam lập tức nghiêm túc hỏi: "Không đúng, chắc chắn cậu có chuyện gạt tớ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải là do Lâm Minh hay không..."

Tô Lam vừa nói ra tên Lâm Minh, Kiều Tâm lập tức phủ nhận: "Liên quan gì đến anh ấy, hơn nữa anh ấy làm gì có năng lực lớn như vậy mà có thể chi phối hành trình của tớ chứ?"

Lúc này, Kiều Tâm thấy Tô Lam bày ra vẻ mặt không tin thì vội vàng sửa lời, cô ấy nói: "Ừm... thì cậu với nhà tư bản đi hưởng tuần trăng mật, lúc nào cũng anh anh em em, tớ ở bên cạnh chính là một cái bóng đèn lớn, mà hai đứa nhỏ Đông Đông với Xuân Xuân cũng không chơi chung với tớ. Hơn nữa Lâm Minh kia, là đối thủ chết chóc của tớ, nhìn thấy anh ấy là thấy phiền lòng. Dù sao tớ cũng thấy được quang cảnh ở New York ra sao rồi, tớ cảm thấy rất nhàm chán, cho nên mới bay về trước thôi."



Tô Lam cảm thấy lý do mà Kiều Tâm nói cũng có lý, cô cúi đầu do dự một chút rồi mới nói: "Kiều Tâm, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, thật ra còn thân thiết hơn so với chị em ruột bình thường. Nếu như cậu gặp phải chuyện gì, nhất định phải nói cho tớ biết đấy, có biết hay không? Có lẽ tớ không thể giúp được cậu, nhưng tớ cũng có thể là thùng rác tâm trạng cho cậu."

Nhìn thấy dáng vẻ xúc động của Tô Lam, câu chữ của Kiều Tâm có chút úp mở: "Tớ biết rồi, cậu chính là con giun trong bụng tớ, tớ có chuyện gì mà cậu không biết đâu. Thôi được rồi, tớ ra ngoài làm việc, không tán gẫu với cậu nữa!"

Nói xong, Kiều Tâm lập tức cười, sau đó xoay người ra khỏi phòng làm việc của Tô Lam.

Mấy ngày sau đó, các tờ báo lớn không còn đăng tin tức về Tô Mạnh Cương nữa, nhất thời, giống như chuyện của Tô Mạnh Cương chưa từng xảy ra vậy, tâm trạng của Tô Lam cũng dần ổn định lại.

Vào một ngày của một tháng sau, Tô Lam nhận được điện thoại của luật sư ủy thác.

"Cô Quan, sáng nay tòa án mở phiên tòa, vụ Tô Mạnh Cương kiện cô việc phải cấp dưỡng cho ông ta đã được tuyên án." Luật sư ủy thác nói.

Nghe nói như vậy, Tô Lam thẳng lưng dây, hỏi: "Kết quả thế nào?"

Đầu dây bên kia trả lời: "Tòa án đã bác bỏ yêu cầu của Tô Mạnh Cương về việc yêu cầu cô mua biệt thự, xe hơi sang trọng và chi phí sinh hoạt hàng tháng hơn năm vạn. Dựa theo tuổi tác, tình trạng sức khỏe và tình hình cuộc sống bây giờ của Tô Mạnh Cương, tòa án tuyên bố cô sẽ cấp dưỡng cho Tô Mạnh Cương một ngàn năm trăm tệ tiền chi phí sinh hoạt hàng tháng. Sau này theo độ tuổi của Tô Mạnh Cương và những thay đổi cụ thể của lạm phát, thì số tiền chi phí sinh hoạt sẽ tăng lên từng năm."

Nghe nói như vậy, Tô Lam coi như là thở phào nhẹ nhõm. Kết quả này là hoàn toàn chấp nhận được.

Sau đó, Tô Lam lập tức cười nói: "Cảm ơn luật sư."

"Cô khác sáo quá rồi, đây là chuyện thuộc trách nhiệm của tôi. Tô Mạnh Cương vẫn chưa kháng cáo, tôi nghĩ chắc có lẽ ông ta sẽ không kháng cáo, bởi vì trong vụ án này ông ta có kháng cáo cũng vô ích, tòa án sẽ không chấp nhận yêu cầu quá mức của ông ta." Luật sư nói.

"Được, tạm biệt." Nói xong, Tô Lam cúp máy.



Tô Lam tập trung suy nghĩ một hồi, sau đó cô cầm điện thoại tính gọi cho Quan Triều Viễn nói một tiếng.

Không ngờ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó Kiều Tâm đẩy cửa đi vào.

"Tô Lam, Tô Mạnh Cương lại tới đây làm loạn, cậu cứ ở đây không cần ra ngoài, để tớ đi đối phó với ông ta cho." Kiều Tâm nói một câu, rồi xoay người rời đi.

Tô Lam lập tức nhíu mày, đương nhiên cô rất rõ tính cách của Tô Mạnh Cương, ông ta không đạt được mục đích chắc chắn sẽ tới tìm cô, chỉ là cô không nghĩ tới ông ta sẽ tới nhanh như vậy.

Ngẫm lại thì văn phòng này rất nhỏ, bên ngoài có một phòng làm việc lớn, một phòng trà, một nhà vệ sinh, còn có một phòng làm việc độc lập của cô, ngoài ra thì không còn phòng nào khác nữa. Nếu Tô Mạnh Cương muốn tìm được cô thì thật sự quá dễ dàng, cô không hề có chỗ trốn. Vả lại, cô không có bất kỳ áy náy nào thì sao phải trốn chứ?

Lúc này, ngoài cửa đã truyền đến tiếng kêu gào của Tô Mạnh Cương.

"Tô Lam, mày cái đứa con chết tiệt, đi ra cho tao! Mày gả vào nhà giàu, sống một cuộc sống tốt đẹp, vậy mà lại để cho ba mày ăn mấy thứ đồ khó nuốt. Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu, mày không ra thì hôm nay tao sẽ không đi đâu hết!"

"Tô Mạnh Cương, tôi đã nói hôm nay Tô Lam không có đi làm, ông mà còn ở đây làm loạn thì tôi sẽ gọi bảo vệ đó!" Đây là giọng của Kiều Tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.