Nghe lời của Lục Trang Đài, người ở đây đều sững sờ.
Quan Triều Viễn cũng rất bất mãn nói: “Mẹ, về mặt pháp luật vốn không có cách đoạn tuyệt quan hệ giữa người thân.”
“Mẹ chỉ đang giữ gìn danh dự nhà họ Quan chúng ta, chỉ có như vậy sau này mới không có ai nghị luận về nhà họ Quan sau lưng chúng ta.” Vẻ mặt Lục Trang Đài khẳng định.
Lúc này Tô Lam bỗng cười mỉa hai tiếng: “Ha ha…”
Nụ cười mỉa của Tô Lam khiến người ta rất sợ hãi, Quan Triều Viễn lo lắng nhìn cô.
“Cô… cười gì?” Lục Trang Đài nói quanh co, giống như khá chột dạ.
Sau đó Tô Lam cười mỉa nói: “Trước kia tôi tôn kính bà cũng bởi vì bà là mẹ Triều Viễn, là bà nội của Minh An và Xuân Xuân, cho nên tôi nhường nhịn bà khắp nơi, cho dù bà làm khó dễ tôi khắp nơi, chế giễu tôi, trách móc tôi, chỉnh tôi trước mặt mọi người, những thứ này tôi đều nhịn, nhưng có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, yêu cầu lần này của bà chính là diệt gọn nhân luân, bà cũng có con trai, có cả con gái, nếu như mẹ chồng con gái bà yêu cầu con gái bà như vậy, bà sẽ nghĩ thế nào?”
Lục Trang Đài bị Tô Lam nói đến mức gương mặt vừa đỏ vừa trắng, nhưng vẫn vô cùng cố chấp.
Lục Trang Đài cười mỉa nói: “Tôi có thể cho con gái tôi cuộc sống tốt đẹp, tôi có thể cho nó mọi thứ nó cần, ba mẹ cô có thể sao? Bọn họ chỉ khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648816/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.