Tô Lam không ngờ tới mẹ còn không nghe lời khuyên bảo, lại lén chạy tới bệnh viện Khang Phục chăm sóc Quan Danh Sơn.
Trong lúc nhất thời, Tô Lam nổi cáu trước, nhưng đang ở trước mặt Tô Yên và Chi Chi vẫn nhẫn nhịn.
Sở Thanh Diên đương nhiên biết cho nên nhanh chóng giữ chặt tay Tô Lam nói: “Mẹ tiễn con đi, A Yên, con trông nom Chi Chi đi.”
“Được.” Tô Yên gật đầu, mọi suy nghĩ đều tập trung trên người Chi Chi, vốn không phát hiện mẹ và chị mất tự nhiên.
Sau khi Tô Lam và Sở Thanh Diên đi thang máy xuống lầu, Tô Lam tức giận ra khỏi thang máy.
Sau khi Sở Thanh Diên đi ra, Tô Lam xoay người vẻ mặt âm u nói: “Mẹ, không phải mẹ hứa với con không tới bệnh viện sao? Con đi có mười ngày, tại sao mẹ lại tới bệnh viện rồi? Bây giờ mẹ chồng con ở Giang Châu, lỡ như bà ta gây khó dễ cho mẹ, mẹ tính sao?”
“Bà cô nhỏ ơi, con nói nhỏ tí được không?” Vẻ mặt Sở Thanh Diên căng thẳng nhìn ngó xung quanh, may mà không có ai đi qua.
“Mẹ còn bảo con nhỏ giọng, sao mẹ lại không hiểu chứ? Còn tiếp tục như vậy, lỡ như… lỡ như hai người gây ra chuyện gì ầm ĩ, con phải ăn nói sao với Triều Viễn chứ?” Tô Lam cực kỳ phiền muộn gãi đầu.
“Mẹ hiểu, mẹ quá hiểu ấy chứ, mẹ cũng là người sắp xuống lỗ rồi còn không hiểu gì nữa? Nhưng… mẹ không kìm nén được bản thân, cứ nghĩ tới ba chồng con một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648814/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.