Tô Lam bắt gặp ánh mắt của Quan Danh Sơn, nhận ra ông ấy đang nhìn mình với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Lúc này trong đầu Tô Lam không khỏi suy nghĩ lung tung, có lẽ là ông ấy chỉ là thật lòng khen ngợi mẹ của cô mà thôi nhỉ? Cô có thể thấy cảm xúc trong mắt Quan Danh Sơn là lời nói phát ra từ tận đáy lòng.
Tô Lam lúc này mới vội vàng nói: "Mẹ của con chỉ là một bà nội trợ mà thôi, học thức cũng không cao, rất nhiều thứ đều không biết, không thể so với mẹ của Triều Viễn được, mẹ của Triều Viễn sinh ra trong một gia đình có địa vị, trình độ học vấn và kiến thức của bà ấy đều cao, hơn nữa một tay bà ấy lại có thể gây dựng nên một công ty to lớn như vậy. Thật đúng là làm cho người khác ngưỡng mộ nhìn theo."
Những lời này của Tô Lam vốn không phải chỉ để tôn sùng Lục Trang Đài, cô chỉ muốn nhắc nhở Quan Danh Sơn một chút, ông ấy đã là người có gia đình và vợ, tốt nhất là đừng mãi nghĩ đến vài việc không liên quan đến mình nữa.
Quan Danh Sơn là một người thông minh, nghe được lời nói của Tô Lam, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại, vẻ mặt hiện lên sự lúng túng, muốn giải thích điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra lời nào.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lâm Minh đi vào trước. “Ông chủ, mợ chủ, bà chủ và cô hai, còn có chồng của cô hai đều đã đến đây rồi ạ.”
Sau đó, Lâm Minh nghiêng người đứng ở một bên cửa, một cô gái trẻ khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trên người mặc áo khoác màu ngọc trai, trong tay cầm túi xách Chanel, tóc búi cao từ bên ngoài chạy vào.
Tô Lam biết đây chính là Quan Kim Kỳ, em gái của Quan Kim Kỳ, lặng lẽ liếc nhìn Quan Kim Kỳ một cái, chỉ thấy cô ấy có làn da trắng trẻo, mắt phượng mày ngài, trông rất giống với Lục Trang Đài.
“Ba ơi!” Quan Kim Kỳ nhào vào lòng Quan Danh Sơn, cả hai chân quỳ trên mặt đất, ngước mắt nhìn Quan Danh Sơn với vẻ đau lòng và áy náy, còn có cả sự vui sướng khi được đoàn tụ sau một quãng thời gian dài không gặp.
“Kim Kỳ.” Quan Danh Sơn đưa tay sờ vào mái tóc của con gái mình, nước mắt lưng tròng.
Điều này không có gì là lạ, nghe nói hơn hai năm nay Quan Kim Kỳ đã không trở về Trung Quốc một lần nào cả.
Quan Kim Kỳ vừa khóc vừa nói: “Ba ơi, con xin lỗi ba, ba đã bị thương nặng đến mức này mà con lại không thể ở bên chăm sóc cho ba thật tốt.”
“Việc học làm đầu, ba biết là con còn phải bảo vệ luận văn nên không có cách nào trở về được.” Quan Danh Sơn quan tâm nói.
Lúc này Tô Lam không khỏi có chút cảm động.
Quan Kim Kỳ là người vô cùng hạnh phúc không còn là chuyện nghi ngờ nữa, Quan Danh Sơn chắc chắn là một người ba tốt, không chỉ có được tình yêu thương từ ông ấy, mà lúc cô ấy còn đang đi du học, bên cạnh còn có người mà mình yêu đi theo, đã vậy ngoại hình cũng vô cùng nổi bật, bây giờ lại đang lấy bằng thạc sĩ tại Hoa Kỳ, mẹ cô ấy là một phụ nữ mạnh mẽ, anh trai là một doanh nhân, cô chắc chắn rằng cô ấy chính là một người chiến thắng trong cuộc sống này rồi.
Quan Triều Viễn bước tới thuyết phục: "Kim Kỳ, khó khăn lắm mới có thể gặp được ba, em cũng đừng có khóc lóc sụt sùi hoài như vậy nữa."
Quan Kim Kỳ lúc này mới lau nước mắt đứng lên, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lam đang đứng bên cạnh Quan Danh Sơn, liền nhìn đến, cười nói: "Anh hai, đây chính là chị dâu đã khiến cho anh say đắm đến mức thần hồn điên đảo hả?”
Nghe được những lời này, Tô Lam không khỏi cúi đầu muốn cười. Thầm nghĩ: Quan Kim Kỳ là một cô gái không có mưu mô, tất cả những suy nghĩ của cô ấy đều được viết hết lên trên khuôn mặt, điều này thực sự rất khác với Lục Trang Đài.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn lập tức xụ mặt nói: "Du học ở Mỹ suốt năm năm trời, vậy mà chẳng có chút tiến bộ gì cả. Sao không nhanh lại chào chị dâu đi?"
Quan Kim Kỳ vẫn còn có chút kính sợ đối với ông anh hai Quan Triều Viễn của mình, vì vậy bèn nhanh chóng nở nụ cười rồi cúi người chào: “Chào chị dâu ạ.”
“Chào em.” Tô Lam có chút không quen khi đối phương đột nhiên cúi đầu.
“Chỉ chào mỗi một câu như vậy là xong rồi đó ạ?” Lúc này, Quan Kim Kỳ nghiêng đầu đối nhìn Tô Lam.
“Hả? Còn có... cái gì nữa hả?" Tô Lam bị Quan Kim Kỳ hỏi kinh ngạc.
Quan Kim Kỳ cười cười nhìn chằm chằm vào Tô Lam, Quan Triều Viễn bước lên phía trước nói: "Bao lì xì ngày mai sẽ đưa cho em."
“Nhất định phải là một bao lì xì thật dày đó nhé.” Lúc này Quan Kim Kỳ mới tươi cười bước đến trước mặt Lục Trang Đài, cả hai tay đều ôm lấy cánh tay của Lục Trang Đài.
Nghe vậy Tô Lam mới hiểu ra ý của Quan Kim Kỳ, thầm trách bản thân quá bất cẩn, thật ra hôm nay cô nên chuẩn bị một món quà gặp mặt cho Quan Kim Kỳ, dù sao thì cô cũng là chị dâu lớn, đây là lần đầu tiên gặp em chồng.
Lúc này, Quan Triều Viễn vươn tay nắm lấy bàn tay của Tô Lam, Tô Lam ngước mắt nhìn, anh nhìn cô cười một cái, ánh mắt rõ ràng nói rằng cô không cần phải chấp nhặt với Quan Kim Kỳ làm gì cả.
Tô Lam lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Trang Đài vẫn còn đang ôm mặt.
Quan Mạt nắm chặt tay Tô Lam, nháy mắt ra hiệu với cô, ý tứ rõ ràng là muốn cô tiến lên chăm sóc cho bà ấy.
Kỳ thật Tô Lam cũng đã có chuẩn bị trong lòng từ lâu, Lục Trang Đài chắc chắn sẽ mặt nặng mày nhẹ với cô, nhưng dù sao thì bà ấy cũng là trưởng bối, vả lại ngày mai còn cần phải tổ chức hôn lễ nữa, Tô Lam không muốn làm cho quan hệ hai người trở nên căng thẳng, vì vậy cô mỉm cười với Lục Trang Đài nói: "Mẹ, đi đường chắc là rất mệt mỏi phải không ạ? Con đi rót một ly trà cho mẹ nhé?"
Nói thế, Tô Lam bèn buông tay của Quan Triều Viễn ra, định đi rót nước cho bà ấy.
Nhưng Lục Trang Đài lại dài giọng nói: “Không cần đâu, mất công lại làm cho cô phải mệt mỏi.”
Nghe xong, bàn tay Tô Lam cứng đờ trên không trung một lúc, sau đó mới thu tay về, cúi đầu xuống, không nói gì.
Lúc này, bầu không khí trong phòng riêng có chút căng thẳng.
Quan Kim Kỳ kéo cánh tay Lục Trang Đài, nói: “Mẹ, mẹ mau ngồi xuống, chị dâu, mẹ muốn uống nước lọc.”
Sau khi Lục Trang Đài ngồi xuống, nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn, đôi mắt vẫn không khi nào rời khỏi, có thể nhận ra được, nhìn thấy con gái khiến bà ấy cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tô Lam vội vàng gật đầu, bước lên rót một ly nước lọc, lễ phép đặt ở trước mặt Lục Trang Đài.
Qua một lát, bầu không khí trong phòng riêng đã đỡ hơn nhiều.
Quan Danh Sơn nhìn quanh phòng riêng rồi hỏi: “Sao ba không thấy con rể đâu hết vậy?”
“Ba, có cuộc gọi đến từ nước ngoài, anh ấy đang nói chuyện ở bên ngoài.” Vừa nhắc đến con rể, gương mặt của Quan Kim Kỳ đều tràn ngập sự vui vẻ.
Lúc này, mọi người đều đã vào chỗ ngồi.
Lâm Minh rót đồ uống cho mọi người, phục vụ cũng bắt đầu dọn món ăn.
“Chuyện bảo vệ luận văn của bọn con có diễn ra tốt đẹp không?” Quan Danh Sơn hỏi con gái.
Quan Kim Kỳ nói một cách rất tự hào: "Ba ơi, coi như là con đã bảo vệ thành công rồi, nhưng mà anh ấy thì khác, tất cả các khóa đều là điểm A, nếu con không làm ầm ĩ chuyện về Trung Quốc thì anh ấy đã ở lại trường dạy học rồi. Giảng viên hướng dẫn rất coi trọng anh ấy. "
Nghe vậy, Quan Danh Sơn giật mình quay đầu nói: "Con có thể tốt nghiệp suôn sẻ đã là tốt lắm rồi. Ba với anh trai của con còn đang lo lắng con sẽ không thể tốt nghiệp được nữa kìa."
“Ba này, anh hai này, hai người cũng coi thường con quá rồi đó?” Quan Kim Kỳ bĩu môi.
Lúc này, Lục Trang Đài đang vuốt tóc con gái, dịu dàng từ tốn nói: “Đừng nghe lời của bọn họ, mẹ biết chắc là con sẽ tốt nghiệp thành công mà.”
“Vẫn là mẹ tin tưởng con nhất.” Quan Kim Kỳ nhân cơ hội này nhào vào trong vòng tay của Lưu Vân.
Tô Lam nhìn thấy Quan Kim Kỳ nhận được sự cưng chiều vô bờ bến, cô không khỏi cảm thấy ghen tị, hơn nữa chồng của cô ấy chắc cũng rất chiều chuộng và yêu thương cô ấy.
Lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc vest đen trông rất đẹp trai bước vào.
Nhìn thấy người vừa bước vào phòng, Tô Lam chợt sửng sốt, bàn tay run nhẹ, ly trà trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]