Tại sao ông ta lại không bao giờ biết đủ như vậy? Chỉ cần không tiêu xài bừa bãi thì số tiền sinh hoạt 5000 tệ một tháng chắc chắn đủ để cho ông ta sống thoải mái, nhưng ông ta cứ chạy đến làm phiền hết lần này đến lần khác, Tô Lam cảm thấy dường như mình đã sức cùng lực kiệt rồi.
Lúc này, Sở Thanh Diên mới lay nhẹ bả vai của Tô Lam, an ủi: “Con đừng giận nữa, mấy ngày nữa là con phải tổ chức hôn lễ, đừng để cho ông ta phá hủy tâm trạng của con.”
Tô Lam nghe vậy cũng khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Mẹ à, hình như là bây giờ mẹ ghét ông ta hơn so với hồi trước rất nhiều.”
Trước đây, thái độ của mẹ đối với Tô Mạnh Cương cũng còn lại một chút tình cảm, nhưng bây giờ mẹ cô lại có vẻ cứng rắn giống như cô vậy.
Sở Thanh Diên trề môi nói: "Có lẽ là do hồi trước mẹ còn mang chút hy vọng đối với ông ta. Bây giờ mẹ không còn chút xíu tình cảm nào với ông ta, cũng không muốn gặp lại ông ta thêm một lần nào nữa."
Lúc này Tô Lam há miệng, muốn hỏi có phải là vì trong lòng bà đã có Quan Danh Sơn rồi không? Nhưng khi lời nói đến môi nhưng vẫn không có cách nào thốt ra khỏi miệng, những lời này thật quá nhạy cảm, cô cũng không muốn nó trở thành sự thật một chút nào.
Sau đó, Tô Lam nói lời tạm biệt mẹ rồi rời đi trong tâm trạng chán nản.
Buổi tối hai ngày sau, những sắp xếp chuẩn bị cho hôn lễ đã bước vào giai đoạn cuối.
Trong phòng ngủ chính, Tô Lam đang sắp xếp lại các thứ như đầm sa rê, áo cưới truyền thống, giày dép, túi xách, đồ trang sức và một loạt đồ dùng trong hôn lễ, sợ rằng đến lúc đó tay chân sẽ lóng ngóng mà lấy nhầm đồ.
Lúc này Quan Triều Viễn đang dựa vào đầu giường lật xem tài liệu, ánh mắt của Quan Minh An vẫn luôn dõi theo hình ảnh Tô Lam đang bày la liệt đầy ắp cả căn phòng rất nhiều thứ trông thật kỳ lạ, hết sờ cái này rồi lại sờ cái kia.
Quan Minh An bước đến bên cạnh Quan Triều Viễn, hồn nhiên nói: “Ba ơi, kết hôn thật là tuyệt, con cũng muốn kết hôn nữa.”
Nghe đến đây, Quan Triều Viễn cau mày quay đầu lại nhìn Quan Minh An hỏi: “Một đứa nhóc như con mới có bao nhiêu tuổi đầu mà đã đòi kết hôn rồi hả?"
"Quần áo và giày dép của mẹ đều trông rất đẹp, tương lai con cũng sẽ mua cho cô dâu của con những thứ như vậy." Quan Minh An ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng không chớp lấy một cái.
“Vậy thì trước tiên con phải học tập thật chăm chỉ, sau đó mới có thể kiếm tiền. Nếu kiếm được tiền rồi thì con có thể mua bất cứ thứ gì mà con muốn dành cho người phụ nữ của mình.” Quan Triều Viễn đành phải từng bước khuyên bảo cậu nhóc.
Lúc này Quan Minh An mới gật đầu, ngón tay đưa vào miệng mút một chút: “Vâng ạ, ba nói thật là có lý, vậy con xuống nhà học bài nhé.”
Nói xong Quan Minh An xoay người chạy ra ngoài.
Tô Lam đang thu dọn đồ đạc thì lắc đầu ngao ngán khi nghe cuộc trò chuyện của hai ba con, đồng thời nói với theo Quan Minh An đã chạy như bay ra ngoài: “Chạy từ từ thôi, ngã bây giờ.”
“Dạ biết rồi ạ.” Tiếng hét của Quan Minh An vọng lại từ cửa, là tiếng của thằng nhóc vang lên ở dưới lầu.
Tô Lam xoay người ngồi bên mép giường, cười bất lực: "Tuổi còn nhỏ như vậy thì phải chăm chỉ học hành, sau này có thể kiếm tiền mua cho con dâu những thứ tốt. Chậc, thằng bé lấy được vợ nên quên luôn cả mẹ của nó rồi.”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô. “Không phải là em còn có anh hay sao?”
“Anh không thể nào thay thế được vị trí của con trai anh đâu.” Tô Lam trợn trắng mắt nhìn anh.
Chân mày Quan Triều Viễn nhíu lại thật chặt, vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo lại thật mạnh, Tô Lam theo đà mà ngã nhào vào trong vòng tay rộng lớn của anh.
Giây tiếp theo, Tô Lam bị anh ôm chặt trong vòng tay của mình.
“Giữa anh và con trai thì ai quan trọng hơn hả?”
Tô Lam vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt đầy sự chiếm hữu của anh, nhưng cô vẫn cứng đầu đáp: “Đương nhiên là con trai và con gái của em quan trọng rồi.”
Nghe vậy, đôi mắt của Quan Triều Viễn không khỏi nheo lại, lộ ra tia nguy hiểm, anh uy hiếp nói: “Anh cho em thêm một cơ hội nữa, ai mới là người quan trọng?” “Cũng… cũng quan trọng không kém.” Lúc này Tô Lam đành phải đổi giọng.
"A..." Tiếp đó, Tô Lam thấp giọng rên lên một tiếng.
Anh lật người một cái thì đã đè cô xuống rồi.
Quan Triều Viễn cao ngạo nói với người đang nằm ở dưới thân mình: “Xem ra nếu như anh không trừng phạt em một chút thì em vẫn không biết trả lời thế nào cho phải.”
Nói rồi anh cúi đầu cắn vào cái cổ mảnh khảnh của cô.
“Đừng… đừng quậy nữa mà, em còn chưa có thu dọn xong đồ đạc đâu.” Tô Lam đẩy lồng ngực của anh ra, ánh mắt lướt qua số quần áo giày dép đang chất đống khắp nơi trong phòng.
Tuy nhiên, mọi chuyện đều đã quá muộn rồi, cho dù lúc này cô có thay đổi đáp án của mình thì cũng đã quá muộn...
Qua một lúc lâu, trong phòng mới rơi vào yên tĩnh trở lại.
Tô Lam nằm trên ga giường lộn xộn, tóc xõa tung trên gối, tay chân mềm nhũn, cả người không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm dài trên giường.
Ngược lại là Quan Triều Viễn đang đứng bên giường mặc áo choàng tắm lên người, tinh thần vô cùng sảng khoái nhìn Tô Lam đang mệt mỏi nằm im không động đậy trên giường, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn, anh mỉm cười đưa tay ra vuốt ve gương mặt cô rồi hỏi: "Bây giờ đã biết ai mới là người quan trọng nhất chưa?"
Tô Lam trợn trắng mắt nhìn anh, vẫn cứng đầu cứng cổ như cũ: “Con trai và con gái của em mới là quan trọng nhất.”
Mới vừa kết thúc một lần, anh cũng không thể lại làm thêm lần nữa đâu nhỉ? Dù sao cũng đã chịu phạt rồi, nên đương nhiên lời nói cũng không thể lộ ra vẻ yếu thế nữa, Tô Lam bướng bỉnh nghĩ.
Nghe thế, Quan Triều Viễn bóp cằm của cô thật mạnh, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.
Nhưng mà lúc này đây Tô Lam lại không hề sợ hãi, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, nâng cằm kiêu ngạo nói: "Phạt thì cũng đã phạt rồi, không lẽ bây giờ anh lại muốn phạt em thêm lần nữa hả?"
“Em có ý gì đây? Là nghĩ rằng anh sẽ không trừng phạt em thêm lần nữa, hay là nghĩ rằng anh không thể trừng phạt em thêm được nữa?"
“Em không muốn trả lời vấn đề này của anh.” Tô Lam chớp mắt nói.
“Ý gì đây?” Quan Triều Viễn nghi ngờ nhìn cô chòng chọc.
Tô Lam mím môi cười nói: “Em sợ anh sẽ mất mặt đó.”
Nói xong, Tô Lam lăn người xuống giường, xỏ dép đứng lên vừa đi về phía phòng tắm vừa nói: "Không chấp nhặt với anh làm gì nữa, em đi tắm trước đã..."
Nhưng lời còn chưa nói xong, Tô Lam liền kinh hãi mà thét lên một tiếng, bởi vì cô cảm thấy cơ thể mình chợt lơ lửng trên không.
Tô Lam sửng sốt, lập tức duỗi tay ra, nhanh chóng ôm lấy thứ duy nhất có thể chạm được ở trước mặt mình - Cổ của Quan Triều Viễn.
Vừa lúc Tô Lam vui mừng vì không ngã chổng vó trên mặt đất, trên đỉnh đầu lập tức truyền tới một giọng nói lạnh lùng mang theo hơi thở đầy nguy hiểm khiến cho người ta sợ hãi: “Nếu như em đã nghi ngờ khả năng của anh, vậy thì có lẽ là anh nên chứng minh một chút để cho em thấy được thực lực chân chính của anh.”
“Thực lực… thực lực chân chính gì chứ hả?” Tô Lam kinh hãi hỏi lại.
Tuy nhiên, Quan Triều Viễn không thèm để ý đến cô, xoay người bước đến giường, ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại.
Tô Lam ngước mắt, thấy anh cởi bỏ áo choàng tắm vừa mặc một cách dễ dàng, đôi môi khẽ run lên, chỉ có thể nhanh chóng nói ra vài lời tốt đẹp dễ nghe: "Quan Triều Viễn, anh không cần phải chứng minh gì hết, em... em biết năng lực của anh mạnh mẽ biết bao nhiêu rồi, được chưa? Anh không cần phải..."
Giây tiếp theo, anh lao vào con mồi của mình như một con sư tử, dù cho cô có nói cái gì đi nữa thì cũng đều vô dụng cả…
Sau lần này, Tô Lam trực tiếp nằm bẹp dí ở trên giường, không cần phải nói đến việc cô cứng miệng đến mức nào, bây giờ chỉ mỗi chuyện hô hấp mà thôi cũng đã rất khó khăn đối với cô rồi.
Mà người gây ra hậu quả này lại đang dựa vào đầu giường liếc nhìn bộ dạng trông giống như một khúc gỗ của cô ở trên giường, trên môi anh dần hiện lên một nụ cười hết sức hài lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]