Tô Lam đỏ mặt, sửa lại lời của Quan Triều Viễn: “Anh từng trải qua đêm tân hôn rồi à?”
Lần trước bọn họ kết hôn chỉ là kết hôn giả, hơn nữa lúc ấy cô vừa mới mang thai, dĩ nhiên là không thể được trải nghiệm cảm giác vui sướng của đêm tân hôn.
Hai mắt Quan Triều Viễn chợt lóe, lập tức gật đầu nói: “Vậy hôm nay chúng ta thử trải nghiệm đêm gặp mặt, rồi mấy hôm nữa lại trải nghiệm đêm tân hôn xem sao?”
“Đáng ghét!” Tô Lam mắng một câu.
Ngay sau đó, anh bèn xoay người một cái, lập tức đè cô ở dưới thân!
Trái tim Tô Lam lúc này nhảy lên cực kỳ nhanh, cô nhìn anh ở trên đỉnh đầu, đỏ mặt nói: “Thuốc của em cũng mất rồi, làm sao đây?”
Cô vốn muốn đưa ra cho anh một vấn đề khó, để xem anh định giải quyết như thế nào.
Nhưng mà, anh lại bắt lấy tay Tô Lam, đặt tay cô lên trên túi áo choàng tắm của mình.
Tay Tô Lam sờ thấy vài thứ vô cùng đàn hồi, không khỏi hỏi: “Đây là cái gì?”
“Em lấy ra nhìn thử đi là biết.” Đôi mắt Quan Triều Viễn cong cong giống như vầng trăng non nhìn cô.
Tô Lam mang theo sự hoài nghi, tay với vào trong túi áo choàng tắm của anh, sau đó lấy từ bên trong ra một đống thứ.
Vừa nhìn thấy thứ trước mắt, cô không khỏi nhíu lại chân mày. “Áo mưa?”
Nhìn thấy bảy tám cái áo mưa ở trên tay kia, Tô Lam quả thật là buồn cười, vậy mà anh đã chuẩn bị mấy thứ này từ trước rồi, có thể thấy đã học hỏi từ trước không ít.
“Chúng ta áp dụng biện pháp này được không?” Quan Triều Viễn lại móc từ trong túi ra mấy chiếc áo mưa được đóng gói riêng lẻ.
“Anh mua bao nhiêu vậy?” Tô Lam đếm thử, tổng cộng là mười hai chiếc áo mưa.
“Anh mua hai túi, một túi sáu cái, tổng cộng là mười hai cái.” Quan Triều Viễn trả lời.
“Anh mua nhiều như vậy làm gì?” Tô Lam đỏ mặt trách cứ.
Quan Triều Viễn lại duỗi tay xé một cái ra, từ trong túi bóng lấy ra một cái áo mưa, miệng để sát vào tai cô, dùng giọng thì thầm nói: “Anh đã tính rồi, chúng ta một ngày dùng ba cái, bốn ngày là sẽ dùng hết, hai ngày nữa anh lại phải đi mua thêm hai túi về mới được.”
“Đáng ghét!” Tô Lam thẹn thùng đẩy anh một cái.
Quan Triều Viễn cúi đầu hôn một cái lên gương mặt cô, sau đó nhét chiếc áo mưa vào trong tay Tô Lam.
“Hả?” Trái tim Tô Lam lúc này đã sắp nhảy ra ngoài, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng mà ít nhiều gì hôm nay cũng là đêm tân hôn, dù gì cũng vẫn có chút căng thẳng, dĩ nhiên cũng có chút chờ mong.
Lúc này, tay cô còn đang run rẩy, trái tim cũng đập lỡ một nhịp…
Lúc này Quan Triều Viễn cũng yết hầu khô khốc khẽ nuốt một cái.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mạnh mẽ mở ra từ bên ngoài.
Tô Lam sửng sốt, sợ tới mức tay run lên, chiếc áo mưa trong tay cũng rơi xuống trên sàn nhà!
Giờ phút này, trái tim cô đã sắp sửa nhảy ra ngoài.
Quan Triều Viễn phản ứng nhanh nhất, lập tức vươn tay dùng áo choàng tắm che lại cơ thể của mình.
Lúc này, một bóng người nho nhỏ mặc áo ngủ hình phim hoạt hình từ ngoài cửa chạy vào, cũng lớn tiếng gọi: “Ba, mẹ, con tới đây!”
Nhìn thấy Minh An chạy vào, tay Tô Lam che kín ngực mình.
Trời ạ, cô sắp bị hù chết rồi, cũng may cô với Quan Triều Viễn đều mặc áo ngủ, cũng may bọn họ còn chưa bắt đầu, nếu không mà bị bắt được ngay tại trận, đến lúc đó hậu quả thật là không dám tưởng tượng.
Đột nhiên nhìn thấy Minh An, mày Quan Triều Viễn nhăn lại, sau đó đen mặt nói: “Sao giờ này con còn chưa ngủ?”
Minh An vừa sợ hãi mà cũng vừa tủi thân ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam trả lời: “Con mơ thấy ba và mẹ đang đánh nhau, ba thật là hung dữ, con sợ ba sẽ đánh mẹ hỏng mất, cho nên mới đi lên xem thử, ba à, ba đừng ức hiếp mẹ con nữa, mẹ con là con gái, sẽ không chịu được bị ba ức hiếp đâu!”
Nghe thấy lời này, Tô Lam thật là dở khóc dở cười, thằng bé mơ cái gì vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của con trai, Tô Lam bèn ngay lập tức ôm chầm lấy Minh An, sau đó nhìn thoáng qua Quan Triều Viễn, ý bảo anh đừng dọa sợ con trai.
Tô Lam ôm Minh An dỗ dành nói: “Minh An ngoan, ba với mẹ không có đánh nhau, ba con cũng sẽ không đánh mẹ đâu. Hơn nữa mẹ con giỏi lắm đó, nếu ba con ức hiếp mẹ, mẹ sẽ đánh ba con đến răng rơi đầy đất!”
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn bất mãn liếc Tô Lam một cái, hàm ý trong đôi mắt rất rõ ràng, cô có năng lực đánh anh đến răng rơi đầy đất sao?
“Không đánh nhau, vậy vừa rồi hai người đang làm gì?” Minh An ngây thơ hỏi, một đôi mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn và Tô Lam.
Nghe thấy lời này, Tô Lam lập tức nghẹn lời, trời ạ, vấn đề này cô phải trả lời như thế nào mới tốt đây?
Lúc này Quan Triều Viễn thanh thanh giọng nói, nói: “Ba và mẹ con…”
Lúc này, Minh An vừa cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy một thứ ở trên sàn nhà, bèn tò mò nhặt lên.
Tô Lam nhìn thấy Minh An nhặt lên chiếc áo mưa vừa rồi cô lỡ tay làm rơi trên mặt đất, không khỏi khóc không ra nước mắt.
“Mẹ ơi, đây là cái gì?” Minh An cầm áo mưa trong tay hỏi Tô Lam.
“Cái này… Cái này là bóng bay!” Tô Lam nhất thời nói lung tung.
Nghe thấy là bóng bay, Minh An cực kỳ phấn khởi, lập tức cúi đầu đặt chiếc áo mưa kia lên miệng thổi.
“Minh An…” Tô Lam cũng lập tức không biết nên nói gì, thật là khó xử muốn chết.
Minh An thổi mấy cái, đúng là thổi được cái áo mưa lên thật, lập tức ha ha cười nói: “Mẹ ơi, sao trên quả bóng bay này lại nhiều dầu như vậy ạ?”
Tô Lam cũng không biết nên trả lời như thế nào, Quan Triều Viễn xanh mặt, một tay giành lại bóng bay trong tay Minh An, đen mặt quở trách: “Sao lại nhiều câu hỏi như vậy? Mau trở về ngủ!”
Lần này Minh An nhanh chóng bò lên trên giường, cũng đắp chăn lên, chơi xấu, nói: “Hôm nay con muốn ngủ với mẹ cơ! Con không muốn xuống dưới lầu ngủ một mình đâu.”
“Không được!” Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn lập tức thổi râu trừng mắt, xụ mặt quát lên.
Lần này Minh An lại không nghe lời, ngược lại nằm ở trong chăn, Quan Triều Viễn tiến lên muốn xách thằng bé từ trong chăn ra, Minh An sợ tới mức oa oa kêu to. “Đừng mà, con không muốn đi!”
Tô Lam thấy thế, vội vàng đẩy Quan Triều Viễn ra, cũng dịu dàng nói với Minh An: “Minh An đã là một chàng trai nhỏ rồi, không thể lại ngủ cùng với mẹ nữa, con phải ngủ một mình, mẹ đưa con đi xuống lầu được không?”
Đôi mắt to tròn vo của Minh An xoay tròn, sau đó gật đầu nói: “Được ạ.”
Sau đó, Tô Lam bèn mỉm cười kéo Minh An xuống giường, dắt tay thằng bé đi xuống lầu.
Dỗ dành Minh An một lúc lâu, sau khi thằng bé đã ngủ rồi, Tô Lam mới quay trở lại phòng ngủ trên lầu của bọn họ.
Tô Lam vừa đi vào, Quan Triều Viễn đã lại lần nữa kéo cô vào trong lòng.
Tô Lam lại vẻ mặt mỏi mệt nói: “Đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi được không?”
Tô Lam cảm thấy mình không mở được đôi mắt ra nữa rồi, bèn dựa mặt vào trước ngực anh.
“Chúng ta đi ngủ, cũng chưa nói là làm chuyện khác nha?” Trong mắt Quan Triều Viễn toàn là ham muốn.
“Em nói thật đó, em thật sự không còn chút sức nào đâu, đêm nay anh đừng làm phiền em!” Nói xong, Tô Lam bèn bò lên trên giường, chui vào trong chăn, sau đó trùm kín đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]