Lúc này xe tiến vào làn đường nên rẽ một vòng lớn.
Người Tô Lam lại càng không giữ được thăng bằng, theo bản năng giơ hai tay ra ôm lấy cổ Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn nghiêng đầu cười: "Vừa lên xe đã ôm ấp?"
Tô Lam đỏ mặt, biết anh đang trêu mình, lần này lại làm ngược lại, hai tay không những không buông cổ anh ra mà còn ôm chặt hơn, ngẩng cằm nói: "Sao? Không được sao?"
"Được, rõ là được yêu mà lo sợ." Quan Triều Viễn chề môi nói.
"Chỉ được yêu mà lo sợ thôi thì không đủ, anh phải hoảng hốt trong lòng, kính cẩn khép nép, cúi đầu phục tùng!" Tô Lam trêu chọc nhìn anh.
Quan Triều Viễn nghe vậy nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai cô: "Cúi đầu phục tùng ở đây thì hình như không đẹp lắm, chi bằng tối nay lên giường cúi đầu phục tùng?"
Tô Lam vừa nghe vậy, mặt đỏ lên, không còn nhịn được nữa, giơ tay đánh anh một cái: "Sao mà anh xấu xa quá vậy?"
"Đây là em nói nha, lần sau gặp để tôi xử em một trận." Giọng Quan Triều Viễn rất nhỏ, chỉ có hai người họ ở ghế sau nghe thấy, ánh mắt gian xảo của anh nhìn chằm chằm vào Tô Lam, giọng khàn đi.
Tô Lam cảm thấy bầu không khí này mập mờ quá gương mặt nóng lên, huống chi trước mặt còn có Lâm Minh đang lái xe nữa.
Vì thế, giây sau, cô đã buông cổ anh ra, ngồi cách anh một khoảng, nghiêm túc nói: "Có phải chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648720/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.