"Ra ngoài!" Nhìn thấy Catherine vẫn còn đứng ở cửa không đi, giọng nói của Quan Triều Viễn lại lớn hơn một chút.
Một giây sau, Catherine vội vàng lùi ra ngoài, ngay cả tách cà phê bị đổ ở dưới chân cũng không dám nhặt.
Sau khi cửa phòng làm việc bị đóng lại, Tô Lam cảm thấy tư thế này thật sự có chút xấu hổ nên bèn nói: "Anh buông em ra trước được không?"
"Không được!" Quan Triều Viễn lại nổi lên tính cố chấp, cúi đầu muốn tiếp tục hôn Tô Lam.
Tô Lam giơ tay đẩy mặt Quan Triều Viễn ra, không cho mặt anh tới gần mình, căng thẳng kêu lên: "Quan Triều Viễn, anh đừng làm bậy, ở đây là phòng làm việc của anh đó!"
"Anh hôn người phụ nữ của mình thì ở đâu cũng không quan trọng." Cô càng không cho anh hôn, anh lại càng muốn thân mật với cô.
"Cùng lắm em chỉ là vợ trước của anh, bây giờ chẳng là gì của anh cả!" Tô Lam vừa giãy giụa vừa kêu la.
Anh nghiêng người về phía trước, ép cô ở trên bàn làm việc cứng rắn, ghé lại gần bên mặt cô, hung dữ hỏi: "Những thứ mà ông già kia có thể cho em, tất cả anh đều có thể cho em, hơn nữ những thứ mà ông ta không thể cho em, anh vẫn có thể cho em, tại sao em lại muốn tiếp cận ông già kia hết lần này tới lần khác, chẳng lẽ em thiếu hụt tình thương của ba à?"
Nghe thấy lời này, đôi mắt của Tô Lam lập tức ươn ướt, suýt nữa đã chảy nước mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648585/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.