Lúc này, Quan Triều Viễn ngơ ra một lúc rồi mới nói: “Em cũng biết tình cảm của ba mẹ anh trước giờ vẫn luôn xa cách, gần đây sức khỏe của mẹ anh không tốt, công việc của ba anh không thuận lợi, bọn họ mâu thuẫn với nhau đã lâu, anh không yên tâm vì thế thường về nhà thăm họ.”
Tô Lam nghe vậy, cảm giác có gì đó không đúng nhưng cũng không nói được là không đúng ở đâu.
Kế đó, Tô Lam thăm dò: “Triều Viễn, nói thật với em đi, có phải mẹ anh vẫn không đồng ý chúng ta ở bên nhau không?”
“Sao có thể? Bây giờ chúng ta đã có hai đứa con, bà ấy không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật chứ” Quan Triều Viễn cố tỏ ra không có việc gì mà nói.
Lúc này, Tô Lam lại cười khổ nói: “Mặt ai là mặt phật? Theo như em biết thì ba mẹ anh trước giờ chưa từng gặp Xuân Xuân đúng không? Còn Minh An thì nửa năm không gặp cũng phải gặp một lần.”
“Tô Lam...” Quan Triều Viễn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô Tô Lam thì nắm chặt lấy tay cô.
Sau đó, Tô Lam lại ngẩng đầu cười, nói: “Thật ra không sao cả, dù sao em ở bên anh chứ đâu phải ở bên bọn họ. Yên tâm đi, em không để ý lắm đâu.”
“Thật ra mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu... Bây giờ anh cũng không nói rõ được, đợi sau này anh sẽ giải thích với em.” Quan Triều Viễn bất lực nhìn Tô Lam.
Tô Lam lại không phát hiện ra điểm này, mím môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648512/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.