Sau đó, Tô Lam cười khẩy xoay người nhìn Quan Triều Viễn, nói: “Anh cho là em phải đi gặp cô ta sao? Cô ta muốn làm gì? Tiếp tục ra oai với em hay là muốn nói với em có làm ma cũng không tha cho em?”
Quan Triều Viễn cúi đầu không nói gì, im lặng một lúc lâu.
Tô Lam tức giận ngồi bên giường, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Cô ta đến cuối đời rồi, nếu anh muốn đi cùng cô ta em cũng chẳng phản đối, nhưng em sẽ không đi gặp cô ta.”
Quan Triều Viễn đi tới trước mặt Tô Lam, vươn tay nắm lấy bả vai cô, nói: “Thực ra hai năm qua anh không hề đi gặp cô ấy nữa.”
Nghe thấy thế, Tô Lam ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm.
Bệnh hen suyễn của Phương Ngọc Hoan ngày càng nặng, từ sau chuyện lần trước thì bệnh tình ngày càng xấu đi. Mặc dù Tô Lam chưa từng hỏi, nhưng cô đoán Quan Triều Viễn có đi thăm cô ta, mặc dù anh cũng rất hận cô ta, nhưng Phương Ngọc Hoan đã không còn người thân nào khác, Quan Triều Viễn luôn thanh toán viện phí cho cô ta, còn thuê người chăm sóc cho cô ta.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Lam, Quan Triều Viễn cười khổ nói: “Đời này anh vốn không muốn gặp cô ấy nữa, nhưng ban nãy nhận được điện thoại của bệnh viện, tâm trạng của anh rất phức tạp. Dù sao thì trước đây đã cùng nhau lớn lên, cũng đã từng yêu nhau, thế nên anh vẫn muốn đi gặp cô ấy lần cuối, xem như để cắt đứt hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648466/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.