Nghe vậy, trên mặt Quan Triều Viễn không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngược lại còn nói: “Ông chủ của Khải Hàng vẫn còn tử tế chán, vậy mà lại không truy cứu những thiệt hại kinh tế mà bọn họ đã mang lại cho Khải Hàng, nếu không thì cả đời này bọn họ đừng hòng nghĩ đến việc trả hết món nợ này.”
Tô Lam ngạc nhiên nhìn anh, ngẫm nghĩ: Xem ra cái tên Lam Dịch Bân kia đúng là đã được lợi mà còn khoe mẽ, vậy mà còn mặt mũi đi đòi tiền trợ cấp thôi việc nữa chứ.
“Anh biết lúc nào vậy?” Tô Lam nghi ngờ hỏi.
“Mới hai ngày trước.” Quan Triều Viễn đáp.
“Vậy tại sao không nói cho em biết?” Tô Lam tiếp tục hỏi.
“Hai ngày nay tôi thấy em có vẻ rất vui nên không muốn nói chuyện ngột ngạt này cho em, sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của em.”
Tô Lam cười mỉm: “Kẻ xấu đã nhận được báo ứng đáng phải nhận, em vui mừng còn không kịp nữa là, làm sao mà ảnh hưởng được tới tâm trạng của em.”
Tô Lam không kể chuyện hôm nay Lam Dịch Bân đến công ty kiếm chuyện, còn chỉ vào mặt cô mắng mỏ đủ điều, thứ nhất là sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, thứ hai là sợ anh sai người tìm Lam Dịch Bân dạy dỗ một trận. Rốt cuộc, anh ta chỉ là một con chó nhu nhược lại yếu đuối, có đánh cũng không có nghĩa lý gì.
“Nếu tâm trạng đã vui vẻ như thế, vậy thì tôi sẽ đưa em đi ăn thịnh soạn một chút. Phải có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648451/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.