Sau đó Linda Lâm lấy ra một tấm thiệp màu lam nhạt từ trong bó hoa, thì thầm: “Mặc dù một bó hoa hồng vàng không thể xóa đi một phần vạn áy náy của tôi với cô, nhưng tôi mỗi ngày đều sẽ để nó thay tôi nói với một tiếng thật xin lỗi, cho đến khi cô chấp nhận lời xin lỗi của tôi mới thôi.”
Tô Lam nghe vậy nhíu mày một cái.
Hỏng hết rồi, những lời này lại là Quan Triều Viễn viết ra cơ đấy.
Sau đó Linda Lâm lập tức đưa tấm thiệp trong tay cho Tô Lam.
Tô Lam mờ mịt nhận lấy, cúi đầu nhìn một cái, những chữ viết rồng bay phượng mua trên tấm thiệp kia trông có vẻ chính là bút tích của anh.
Nhìn những thứ giống như lời tâm tình chua chát này, Tô Lam há to miệng, không biết nên nói gì, sau đó hai tay lập tức trả tấm thiệp lại cho Linda Lâm.
Linda Lâm tiếp nhận tấm thiệp, kẹp trong sổ ghi chép của mình giống như bảo bối.
Tô Lam không khỏi có chút kỳ lạ, nếu như Linda Lâm muốn khoe khoang một chút trước mặt vợ cũ của Quan Triều Viễn, cũng không cần thiết lấy ra tấm thiệp xin lỗi như vậy? Cũng không cần phải lấy ra một tấm thiệp đầy anh yêu em, anh quan tâm em càng thêm buồn nôn chứ?
Sau đó Linda Lâm ngẩng đầu lên khẽ cười nói: “Tô Lam, làm phiền cô nói cho Triều Viễn, tôi không trách anh ấy, cho nên cũng không cần anh ấy mỗi ngày lại mang hoa hồng vàng tới, thật sự nếu tặng mười ngàn ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648422/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.