🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau, Tô Lam quét tước cả trong và ngoài nhà một lần, đơn đặt hàng trên cửa hàng trực tuyến gom góp được mấy ngày nay cũng đóng gói đi, nói chung cô sẽ không để cho bản thân có lúc rảnh rỗi, mỗi khi nằm trên giường thì mí mắt trên và mí mắt dưới đều không thể tách rời.

Cách thức khiến cho bản thân mệt nhọc này rất hữu hiệu, ít ra cô sẽ không nghĩ ngợi lung tung không ngừng nữa.

Sáng sớm hôm nay, lúc Tô Lam mới bước vào văn phòng tổ sáu, chị Tiểu Lệ đã tiến lên cười nói: “Tô Lam, Linda Lâm nghỉ phép trở về rồi, tài liệu kia của tổ chúng ta cô mau tìm cô ấy ký tên nhé? Nếu không sẽ ảnh hưởng tiến độ.”

Tô Lam nghe nói như thế thì gật đầu: “Tôi đi ngay.”

Tô Lam đi vào phòng làm việc của mình, cô đứng trước bàn làm việc sửng sốt một chút.

Đến hôm qua mới kết thúc, Linda Lâm đúng lúc nghỉ phép ba ngày, xem ra hành trình đảo Phổ Cát của bọn họ cũng không kéo dài, bọn họ chắc chắn chơi cực kỳ vui vẻ nhỉ?

Mặc kệ bên dưới, Tô Lam tìm ra phần tài liệu muốn Linda Lâm ký, cô không kịp nghĩ nhiều mà cầm tài liệu ra khỏi văn phòng.

Cô đi tới trước phòng làm việc của Linda Lâm, thư ký Sophia của Linda Lâm lập tức đứng lên cười nói: “Quản lý Tô, cô tìm Linda Lâm ký tên à?”

“Đúng vậy.” Tô Lam gật đầu, sau đó nhìn cánh cửa trước mắt kia nói: “Tôi nghe nói Linda Lâm nghỉ phép trở về rồi.”

Sophia gật đầu nói: “Trở về rồi, nhưng Khải Hàng hôm nay có một vụ án lớn muốn ký với Thịnh Thế, bây giờ Linda Lâm phải đi tới phòng họp rồi.”

“Khải Hàng và công ty Thịnh Thế?” Tô Lam nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Công ty Thịnh Thế? Quan Triều Viễn muốn hợp tác với Linda Lâm?

Ha ha, nói như vậy thời gian ba ngày nay bọn họ không chỉ nói chuyện yêu đương, còn thuận tiện bàn luôn chuyện công việc?

Sophia cười nói: “Cô còn không biết sao? Tổng giám đốc Quan của Thịnh Thế giao cho Khải Hàng chúng ta làm một vụ án lớn rất quan trọng, vụ án này có vài văn phòng kế toán có thực lực đang cạnh tranh, tổng giám đốc Quan khẳng định cũng là nể mặt Linda Lâm, bây giờ ngay cả tổng giám đốc cũng kính nể Linda Lâm ba phần, có vụ này của Thịnh Thế, tiền thưởng năm nay của chúng ta chắc chắn sẽ phong phú.”

Nghe nói như thế, Tô Lam siết chặt tài liệu trong lồng ngực. Con người Quan Triều Viễn cô vẫn hiểu rõ, anh xưa này sẽ không xem trọng tình cảm mà vứt bỏ công việc, càng sẽ không trộn lẫn tình cảm và công việc với nhau, tuy rằng Khải Hàng cũng là một văn phòng kế toán khá lớn, thế nhưng văn phòng kế toán ở Giang Châu càng có tiếng hơn Khải Hàng.

Văn phòng cũng không có nhiều nơi, nếu như dựa vào thực lực, Khải Hàng chưa hẳn có thể có được vụ án lớn của Thịnh Thế, bây giờ Quan Triều Viễn chịu giao việc làm ăn cho Khải Hàng làm, xem ra anh vô cùng coi trọng Linda Lâm, có lẽ lần này là anh đến thật.

Có điều nghĩ tới cũng đúng, Linda Lâm muốn tài có tài, muốn gương mặt có gương mặt, hơn nữa có người nói trong dòng họ cũng có không ít người thân làm chính trị, cô ấy thật sự rất xứng đôi với Quan Triều Viễn. Thấy Tô Lam nửa ngày không nói lời nào, Sophia còn tưởng rằng Tô Lam đang lo lắng vì chuyện ký tên, sau đó Sophia bèn đề nghị: “Quản lý Tô, nếu như cô sốt ruột, không bằng trực tiếp tới phòng họp tìm Linda Lâm, lễ ký kết hẹn mười giờ, bây giờ mới chín giờ rưỡi, Linda Lâm vẫn có không ít thời gian.”

“Được rồi, cảm ơn.” Tô Lam nói một tiếng cảm ơn xong thì xoay người đi tới phòng họp. Tô Lam tự nhủ với bản thân: “Cho dù hôm nay biết được tin Quan Triều Viễn anh muốn kết hôn với Linda Lâm, cô cũng phải giữ bình tĩnh, bởi vì sớm muộn sẽ có ngày đó, sớm muộn Quan Triều Viễn sẽ kết hôn, cho dù hôm nay không có Linda Lâm, ngày mai cũng sẽ có người khác, cho nên cô cứ làm tốt việc mình phải làm là được.”

Bởi vì thiếu phòng làm việc nên tạm thời phải dựng một căn phòng khá lớn trên sân thượng làm phòng họp, có điều trang trí bên trong tuyệt đối là cao cấp, bởi vì vị trí hẻo lánh, cho nên bình thường không phải mở hội nghị thì cũng không đi về phía này.

Lúc Tô Lam đi tới trước cửa phòng họp, nhìn thấy cửa khép hờ, cô vừa định đẩy cửa ra thì bên tai đã nghe được một giọng nói quen thuộc: “Linda Lâm, cô có nghe tôi nói không?”

Đây một giọng nói trầm thấp thuộc về đàn ông, nhưng mà đối với Tô Lam mà nói thì quá quen thuộc đến không thể quen hơn, nghe được giọng nói của anh, da đầu Tô Lam tê dại một hồi, tay muốn đẩy cửa cứng ngắt giữa không trung.

Quan Triều Viễn? Hôm nay anh tự mình đến ký kết ư?

Tô Lam không khỏi cười lạnh, loại lễ ký kết như vậy sẽ không để cho tổng giám đốc tự mình tới, bình thường phái phó tổng giám đốc tới cũng được rồi, hoặc là quản lý chi nhánh nói còn nghe được, xem ra Quan Triều Viễn rất nể mặt Linda Lâm.

Xuyên thấu qua khe cửa, Tô Lam nhìn thấy trong phòng đã chuẩn bị sắp xếp xong, thậm chí trên bàn hội nghị hình bầu dục còn bày hoa tươi và rượu đỏ, có thể thấy được Linda Lâm cũng rất xem trọng lần ký kết này. Tô Lam vốn định xoay người rời khỏi, dù sao cô cũng không có hứng thú với tình hình hiện tại giữa Quan Triều Viễn và Linda Lâm, hơn nữa tình huống như thế mà bây giờ cô đi vào cũng không thích hợp lắm, sẽ khiến cho mình lúng túng, cũng sẽ khiến người bên trong lúng túng. Bởi vì từ trong khe cửa, Tô Lam nhìn thấy bên trong chỉ có hai người Quan Triều Viễn và Linda Lâm, xem ra bọn họ có việc riêng muốn nói, người còn lại đều lảng tránh, không trách lúc cô vừa nãy lên sân thượng đều không có ai.

Lúc Tô Lam xoay người muốn đi, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng khóc của Linda Lâm, cô không khỏi ngừng bước chân.

“Anh còn muốn nói gì với tôi? Nói giữa chúng ta không thể có đúng không?” Giọng nói của Linda Lâm mang theo vẻ nức nở.

Tô Lam không hiểu, đang yên đang lành Linda Lâm khóc cái gì? Bây giờ cô ấy không phải nên cười sao? Cô ấy rốt cuộc được toại nguyện. Cô ấy còn không hài lòng cái gì? Lẽ nào là làm nũng?

“Linda Lâm, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Tôi đồng ý đi nghỉ phép với cô ở đảo Phổ Cát, sau đó trở về chúng ta sẽ làm bạn bình thường, bây giờ sao cô đổi ý rồi? Như vậy không giống với tác phong làm việc mạnh mẽ vang dội của cô.” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo sự ngột ngạt và bất lực.

“Triều Viễn, tôi thật sự yêu anh, tôi cho rằng chỉ cần anh chịu tốn thời gian đi tìm hiểu tôi, anh chắc chắn sẽ thích tôi, tôi cho rằng lần nghỉ phép trở về này anh nhất định sẽ có cảm giác với tôi…” Linda Lâm nói tới đây đã khóc không thành tiếng.

Tô Lam nghe được mấy câu này ở bên ngoài không khỏi sửng sốt.

Đây một giọng nói trầm thấp thuộc về đàn ông, nhưng mà đối với Tô Lam mà nói thì quá quen thuộc đến không thể quen hơn, nghe được giọng nói của anh, da đầu Tô Lam tê dại một hồi, tay muốn đẩy cửa cứng ngắt giữa không trung.

Lúc này Quan Triều Viễn nhíu mày nói: “Linda Lâm, sao cô lại không hiểu vậy? Cho dù tôi ở cùng cô một năm, tôi cũng sẽ không yêu cô.”

Xảy ra chuyện gì? Bọn họ không phải đã yêu nhau rồi sao? Thì ra Linda Lâm vẫn chưa hạ gục núi băng này? Bây giờ nghe được cuộc đối thoại của bọn họ hình như có nghĩa là Quan Triều Viễn với Linda Lâm vốn dĩ cũng không có ý kia? Nhưng nếu không có ý gì, vậy sao anh lại tặng người ta mỗi ngày một bó hoa tươi, còn cùng người ta đi nghỉ phép ở đảo Phổ Cát, còn giao chuyện làm ăn lớn như vậy của Thịnh Thế cho người ta làm? Đây không phải cố ý thả thính, khiến người ta sinh ra ảo tưởng sao? Quan Triều Viễn này đi khắp nơi gieo hoa đào, kết quả lại không chịu trách nhiệm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.