Cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay anh cứ ôm chặt lấy eo mình, cô nhúc nhích cũng không được.
Lúc này, Tô Lam thấy Quan Triều Viễn cau chặt mày, dường như trong đôi mắt có vẻ khó xử.
Tô Lam không khỏi hơi tức giận, ôm mình khiến anh khó chịu vậy sao? Đã vậy thì sao cứ ôm mình không buông?
Sau đó, Tô Lam tức giận nói: "Mau buông tôi ra!"
"Là em không buông tôi ra mà?" Sau đó bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn của Quan Triều Viễn.
"Tôi…" Lời nói đánh thức người đang trong cơn mơ, bây giờ Tô Lam mới ý thức được hai tay mình vẫn nắm chặt cà vạt trên cổ Quan Triều Viễn.
Ối, trời ơi!
Mặt Tô Lam đỏ lên, sau đó buông cà vạt trong tay ra ngay lập tức.
Mà hai cánh tay mạnh mẽ Quan Triều Viễn đang ôm lấy cô cũng buông cô ra, cô lập tức lùi về sau hai bước, vì lúc nãy khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, không biết có phải ảo giác của cô không, mà hình như vừa nãy cô chạm phải thứ gì cứng rắn.
Lúc này, Quan Triều Viễn mới thấp giọng ho vài tiếng.
Nghe tiếng ho của anh, Tô Lam đỏ mặt cúi đầu cười lên nỗi đau người khác nghĩ: Vừa nãy tay cô mạnh thêm chút nữa, nói không chừng có thể bức nửa cái mạng của anh!
Hừ, rõ ràng là đang sàm sỡ mình? Vả lại còn sàm sỡ người ta không để lại dấu vết, thì ra anh mới là lưu manh nhất, còn đáng ghét hơn Lam Dịch Bân!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648397/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.