“Ba bi, con không thích dì xinh đẹp kia.” Minh An nhíu mày, hất gương mặt nhỏ nhắn lên nói.
Nghe thế, Quan Triều Viễn cười một tiếng, xoa đầu con trai, nói: “Ba cũng không thích.”
“Mùi nước hoa trên người dì kia thật khó ngửi. Ba bi, bình thường khi nhìn thấy cô ta, ba có bị mùi nước hoa trên người cô ta làm cho ngạt thở không?” Minh An nghiêm túc hỏi.
“Ba…” Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn giương mắt nhìn Tô Lam đang đứng trước bàn rót canh từ trong bình giữ nhiệt vào bát sứ, cứng họng trong giây lát.
Sau đó, anh vội vàng nói: “Daddy và dì kia không quá thân nhau, cũng chỉ gặp mặt mấy lần mà thôi. Thế nhưng mùi nước hoa trên người cô ta thật sự rất thơm.” Lúc nói mấy lời này, anh bất an sờ mũi một cái.
“Daddy, sao bây giờ ba lại sờ mũi?” Minh An nhíu mày hỏi.
“Ba… có không?” Quan Triều Viễn nhíu mày.
Sau đó Minh An lập tức cười nói: “Lúc ba không tự tin ba sẽ sờ mũi mình, dường như mỗi lần ba nhìn mẹ cũng sẽ sờ mũi!”
Lời này vừa phát ra, tay đang cầm chén sứ của Tô Lam cứng đờ.
Còn Quan Triều Viễn lại lập tức sững sốt, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, tiến tới đón nhận ánh mắt của nhau.
Mặc dù tròng mắt anh có hơi ngượng ngùng, nhưng anh không hề che giấu tình yêu và sự nóng bỏng của mình đối với Tô Lam.
Tròng mắt Tô Lam bị tròng mắt nóng bỏng của anh làm cho đau nhói, cô vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648369/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.