Đối với cảm thán của Diệp Vĩnh Thành, Tô Lam cũng không biết nói như thế nào, chỉ có thể cười nhạt.
Kế đó, Diệp Vĩnh Thành bất chợt nói: “Nhưng mà tôi phải cảm ơn cô, vì vấn đề khó của cô và tôi cũng đã có cách giải quyết rồi.”
Nghe vậy, Tô Lam bất giác cau mày: “Anh... có ý gì? Tại sao lại cảm ơn?”
Bây giờ đến vấn đề của chính mình mà cô cũng phải nhờ người khác giải quyết, làm gì còn có năng lượng mà đi giúp giúp đỡ Diệp Vĩnh Thành giải quyết vấn đề khó khăn này.
Diệp Vĩnh Thành nhíu mày, bí ẩn nói: "Xin lỗi việc này tôi đã đồng ý với người ta là không nói được nói, vì thế tôi bắt buộc phải giữ lời hứa."
Nghe vậy, Tô Lam phân vân không hiểu rốt cuộc nghiệp Vĩnh Thành có ý gì? Người ta là ai?
Kế đó, Diệp Vĩnh Thành đứng lên cười nói với Tô Lam:" Cô Tô hôm nay đến đây thôi, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Lam Dịch Bân đi khập khiễng xuất hiện ở phòng làm việc của nhóm 6, mọi người đều nhìn thấy sắc mặt của anh, lập tức kinh ngạc đến há hốc mồm.
"Lam Dịch Bân, anh làm sao vậy, đi mua đồ uống thôi mà mua thành như thế này?" Chị Tiểu Lệ bước lên phía trước nhìn Lam Dịch Bân một lượt từ trên xuống dưới.
Lam Dịch Bân cười khổ sau đó sờ mặt mình nói: "Trên đường tôi đi không cẩn thận ngã một cái, đồ uống và kem đều rớt hết rồi."
Lam Dịch Bân giơ lên cho mọi người xem chiếc túi đã trở thành một đống hỗn độn trong tay mình. Vừa nãy anh tay trên đường đã nghĩ rằng tuy là mất mặt nhưng mà phải quay về văn phòng cho mọi người thấy mặt, nếu không mấy người này lại nghĩ là anh ta không nỡ mua đồ uống đông lạnh cho bọn họ, rồi lại tức giận nói chuyện anh ta mắng Jessica cho Jessica biết thì toi rồi.
Biểu hiện gần đây của anh ta không được tốt, Jessica đã rất không vừa rồi, anh ta còn còn công việc này để nuôi cả nhà nữa.
"Ngã một cái thôi mà ngã thành như vậy?" ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lam Dịch Bân, nghi ngờ lời của anh ta nói. "Tôi... Tôi ngã thật, mặt đập vào một hòn đá thì ngã thành như vậy, răng của tôi đã rơi mất một cái, không được, tôi phải đi đến bệnh viện khám, mọi người giúp tôi xin nghỉ với Jessica giúp tôi, không phải tôi lười biếng đâu, nhưng mà lần này bị thương thật rồi!" Nói xong, Lam Dịch Bân cầm ba lô của mình đi khặp khiễng ra ngoài cửa.
Đúng lúc này, Tô Lam từ bên ngoài đi vào, suýt nữa thì va vào người của Lam Dịch Bân.
Lam Dịch Bân nhìn thấy Tô Lam thì vô cùng ngượng ngùng dừng chân lại.
Tô Lam nhìn mặt mày Lam Dịch Bân sưng lên hết, khoé môi còn có vết máu, quần áo trên người thì đầy bụi, ánh mắt còn có chút hoảng sợ bất chợt ngơ ra một chút!
Kế đó, Lam Dịch Bân vượt qua Tô Lam, quay người nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên nhìn thấy Lam Dịch Bân thảm như vậy Tô Lam bất giác nhìn bóng lưng khập khiễng đó mà sững sờ. Trong lòng nghĩ: Đây là sao vậy? Sao mà Lam Dịch Bân lại ra nông nỗi này? Nhìn bộ dạng thì là bị đánh rồi, là bị ai đánh vậy?
Lúc này, những người phụ nữ trong công ty ở sau lưng thấy Lam Dịch Bân đi rồi, không hề kiêng kị mà bàn tán.
“Đây có phải ngã đâu, rõ ràng là bị người ta đánh, đến răng cũng rớt ra luôn, là ai mà ra tay nặng như vậy nhỉ?”
“Có gì lạ đâu, bình thường Lam Dịch Bân không làm chuyện tốt gì, tôi đoán là chắc chắn anh ta lại đi quấy rối cô gái hay người có chồng nào rồi, không phải bị chồng người ta đánh thì cũng là ba của người ta đánh!”
“Ha ha...”
Lời này vừa nói ra, cả văn phòng đều cười ồ lên.
Tô Lam nghi ngờ đi vào văn phòng, lòng nghĩ: Thật là không phải quả báo không đến, mà là chưa đến lúc, nhớ lại bộ dạng mặt mày sưng hết cả lên của Lam Dịch Bân thì buồn cười.
Xem ra lời nguyền rủa của cô đã linh nghiệm, mấy ngày trước cô vừa nguyền rủa anh ta bị người khác đánh cho rụng răng, hôm nay răng của anh ta đúng là bị người ta đánh đến rơi ra.
Nhất thời, Tô Lam nhịn không được cười. Lòng nghĩ: xem sau này anh có còn dám huênh hoang nữa không?
Kế đó, Tô Lam đi đến trước phòng làm việc của Tôn Ngọc Như và gõ cửa.
Bản thảo dự toán của cô đã được bên Capgemini chấp nhận, cô cần báo cáo với cấp trên.
“Vào đi.” Giọng của Tôn Ngọc Như rất nhanh đã truyền ra.
Tô Lam Đẩy cửa bước vào, đi đến trước bàn làm việc, nói với Tôn Ngọc Như: “Jessica, phó tổng giám đốc Diệp của Capgemini đã ký tên rồi, đây là văn kiện của chúng ta.”
Nói xong, Tô Lam đặt tập văn kiện lên trước mặt Tôn Ngọc Như.
Nhưng, hành động này khiến sắc mặt của Tôn Ngọc Như trầm xuống, mắt quét qua tập văn kiện, nói: “Tô Lam, cô đến đây để diễu võ dương oai với tôi sao?”
Nghe vậy, Tô Lam cau mày: “Jessica, tôi không hiểu ý của cô.”
Tôn Ngọc Như dựa ra sau ghế, khoanh tay nói: “Tôi biết sau lưng cô có nhân vật lớn giúp đỡ, nhưng đây không phải là năng lực thật sự của cô, cô hiểu không?”
Tô Lam đương nhiên hơn tức giận: “Sau lưng tôi nếu như có nhân vật lớn giúp đỡ thì cũng sẽ không chạy đến đây làm cấp dưới của cô, dù sao bây giờ nhiệm vụ cô giao cho tôi đã hoàn thành rồi, tôi đến đây để báo cáo kết quả, nếu không có việc gì khác, tôi đi ra trước!”
Nói xong, Tô Lam quay lưng ra khỏi phòng làm việc của Tôn Ngọc Như.
Cửa vừa đóng lại, Tôn Ngọc Như đã tức giận ném tập văn kiện xuống đất, sau đó ôm đầu.
Sáng sớm hôm nay vừa đi làm, Tôn Ngọc Như đã bị Linda Lâm gọi đến phòng làm việc. Bây giờ cô ta còn nhớ những lời mà Linda Lâm đã dặn dò cô ta, nói có nhân vật lớn giúp đỡ, lần này bản thảo dự toán trong tay Tô Lam đã được nhân vật lớn này giúp qua ải, trong thời gian ngắn sẽ có người bên Capgemini qua bàn bạc chuyện của bản thảo dự toán, và để cô ta phối hợp thật tốt, nhất định không được để sai sót. Vốn dĩ Tôn Ngọc Như định lợi dụng chuyện bản thảo dự toán lần này để quang minh chính đại mà đuổi Tô Lam đi, ai mà ngờ lại để Tô Lam có được thành tích xuất sắc như vậy, Tô Lam không chỉ thuận lời được làm chính thức mà còn nhận được sự coi trọng của Linda, quan trọng hơn là Linda nói sau lưng cô có nhân vật lớn.
Nếu như Tô Lam làm ở Khải Hàng lâu dài, lại có nhân vật lớn chống lưng, vậy thì rất có khả năng sẽ đe doạ đến địa vị của mình, Tôn Ngọc Như âu sầu.
Về đến vị trí của mình, Tô Lam có trăm ngàn câu hỏi không có lời giải đáp.
Ban nãy cho dù là lời nói Diệp Vĩnh Thành hay là Tôn Ngọc Như thì đều không rõ ràng, không lẽ sau lưng có người đang giúp cô?
Nghĩ lại Diệp Vĩnh Thành đột nhiên thay thế Hồ Tinh đại diện Capgemini đến đây bàn bạc dự thảo dự toán với mình, đúng là có chút ngoài ý muốn, vì với thái độ của Diệp Thế Vĩ buổi tiệc từ thiện hôm đó, ông ta sẽ không tin Hồ Tinh lại làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung đâu.
Như vậy xem ta, lẽ nào còn có người ở sau lưng ra tay? Người đó sẽ là ai?
Đột nhiên, Tô Lam nghĩ đến Quan Khởi Kỳ.
Đúng, là Quan Khởi Kỳ.
Vào buổi tiệc từ thiện hôm đó mình đã nói vài câu với anh ấy, anh ấy nói sẽ giúp mình, lẽ nào là anh ấy? Tuy rằng Quan Khởi Kỳ và Diệp Vĩnh Thành là bạn bè, nhưng Quan Khởi Kỳ chỉ là một luật sư, anh ta sẽ khiến Diệp Thế Vĩ thay đổi quan điểm sao? Tô Lam có chút không chắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]