Đối với cảm thán của Diệp Vĩnh Thành, Tô Lam cũng không biết nói như thế nào, chỉ có thể cười nhạt.
Kế đó, Diệp Vĩnh Thành bất chợt nói: “Nhưng mà tôi phải cảm ơn cô, vì vấn đề khó của cô và tôi cũng đã có cách giải quyết rồi.”
Nghe vậy, Tô Lam bất giác cau mày: “Anh... có ý gì? Tại sao lại cảm ơn?”
Bây giờ đến vấn đề của chính mình mà cô cũng phải nhờ người khác giải quyết, làm gì còn có năng lượng mà đi giúp giúp đỡ Diệp Vĩnh Thành giải quyết vấn đề khó khăn này.
Diệp Vĩnh Thành nhíu mày, bí ẩn nói: "Xin lỗi việc này tôi đã đồng ý với người ta là không nói được nói, vì thế tôi bắt buộc phải giữ lời hứa."
Nghe vậy, Tô Lam phân vân không hiểu rốt cuộc nghiệp Vĩnh Thành có ý gì? Người ta là ai?
Kế đó, Diệp Vĩnh Thành đứng lên cười nói với Tô Lam:" Cô Tô hôm nay đến đây thôi, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Lam Dịch Bân đi khập khiễng xuất hiện ở phòng làm việc của nhóm 6, mọi người đều nhìn thấy sắc mặt của anh, lập tức kinh ngạc đến há hốc mồm.
"Lam Dịch Bân, anh làm sao vậy, đi mua đồ uống thôi mà mua thành như thế này?" Chị Tiểu Lệ bước lên phía trước nhìn Lam Dịch Bân một lượt từ trên xuống dưới.
Lam Dịch Bân cười khổ sau đó sờ mặt mình nói: "Trên đường tôi đi không cẩn thận ngã một cái, đồ uống và kem đều rớt hết rồi."
Lam Dịch Bân giơ lên cho mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648352/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.