🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đảo mắt đã đến thứ hai, Tô Lam vùi đầu làm dự toán với Công ty phần mềm Khải Hàng.

Trong khoảng thời gian này, Lam Dịch Bân đương nhiên tìm mọi cơ hội để tiếp cận Tô Lam, nhưng Tô Lam không cho anh ta cơ hội, sáng đi làm từ sớm, tan làm thì đi dạo cùng đồng nghiệp, vì vậy Lam Dịch Bân không có bất kỳ cơ hội nào để xơ múi.

Mãi cho đến chiều thứ sáu, Tô Lam cuối cũng giao bản dự toán đã hoàn thành cho Tôn Ngọc Như.

Tôn Ngọc Như nhìn thấy dự toán trong tay Tô Lam, nhíu mày nói: "Mới đó mà đã xong rồi?"

"Ừ." Tô Lam gật đầu.

Thật ra chỉ có bản thân cô mới biết mấy đêm nay cô dỗ Xuân Xuân ngủ rồi làm thêm đến hai ba giờ sáng, đúng là năm tháng không tha một ai, sau một tuần, quầng thâm mắt của cô lộ rõ.

Sau đó, Tôn Ngọc Như cười nói: "Tôi sẽ lập tức liên lạc với người phụ trách của Khải Hàng, bảo anh ta qua đây xem bản dự toán của cô, cô ra ngoài đợi tin tức đi."

"Được." Nghe vậy, Tô Lam gật đầu rồi đi ra khỏi phòng làm việc của Tôn Ngọc Như.

Cuối cùng cũng làm xong dự toán, mặc dù biết người phụ trách của Khải Hàng kiểu gì cũng vặn lại nhưng ít nhất Tô Lam cũng đã làm những gì nên làm, về phần kết quả ra sao chỉ có thể nghe theo ý trời.

Cô đến phòng trà làm một ly cà phê cho phấn chấn tinh thần, vừa cúi đầu nhấp một ngụm thì một bóng người mặc áo sơ mi trắng bước vào.

Nhìn thấy Lam Dịch Bân, Tô Lam khẽ nhíu mày.

"Cô bảo năm đến ba ngày sẽ báo tin cho tôi? Đã một tuần trôi qua, rốt cuộc cô nghĩ thế nào?" Đôi mắt Lam Dịch Bân nhìn về phía cửa, giọng nói đè thấp, giọng điệu rất sốt sắng. Tô Lam lúc này mới nghĩ thầm: Cô đã cố hết sức hoàn thành dự toán, đối với những thứ mờ ám mà người sử dụng lao động mong muốn, cô tự nhiên sẽ không làm chuyện phạm pháp để được lên làm nhân viên chính thức, hơn nữa đối với cái người khiến người ta chán ghét như Lam Dịch Bân, cô càng không muốn dây dưa gì đến.

Sao anh ta cứ dính với cô làm gì, cứ nhìn thấy anh ta là cô phát ngán.

Vì vậy, một giây tiếp theo, Tô Lam nói với Lam Dịch Bân từng chữ một: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."

"Ý của cô là... cô đồng ý ở bên tôi?" Lam Dịch Bân nghe Tô Lam nói đã suy nghĩ kỹ, vui sướng đến mức khoa chân múa tay, nhìn Tô Lam từ trên xuống dưới, trong lòng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Nhìn thấy bộ dạng háo sắc của Lam Dịch Bân, Tô Lam lùi lại một bước, không để cho anh ta ăn đậu hũ trong lúc cô không đề phòng.

Sau đó, cô cười giễu cợt: "Quyết định của tôi là cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này chết hết, tôi cũng sẽ không ở bên anh!"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lam Dịch Bân đông cứng lại!

Đến khi phản ứng lại, Lam Dịch Bân chỉ vào mũi Tô Lam mắng: "Con đàn bà hôi hám, đùa bỡn ông đây hả?"

"Là anh tâm địa bất chính, không trách được người khác đùa bỡn anh!" Tô Lam lạnh lùng nói, sau đó xoay người định rời đi.

Con ngươi Lam Dịnh Bân ánh lên vẻ giảo hoạt, khẽ động một cái, sau đó anh ta tiến lên đuổi kịp Tô Lam, hất đổ tách cà phê trong tay cô.

Choang!

Chiếc tách sứ ngay lập tức rơi xuống nền gạch cứng, vỡ thành chục mảnh, chất lỏng màu nâu bắn tung tóe khắp nơi khiến người ta nhìn vào mà buồn nôn.

"Anh làm gì vậy?" Sững sờ mất một giây, Tô Lam trừng mắt nhìn Lam Dịch Bân.

Ngay sau đó, có lẽ là nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng trà, mấy người phụ nữ trong văn phòng đứng dậy, đi tới gần. Lúc này, ngay trước mặt các đồng nghiệp nữ, Lam Dịch Bân đột nhiên chỉ vào Tô Lam, giận dữ nói: "Tô Lam, tuy rằng Lam Dịch Bân tôi chẳng phải chính nhân quân tử gì nhưng không phải loại bẩn thỉu như cô nghĩ, cô cũng không tự nhìn lại mình xem, tuổi cũng không còn trẻ, ăn mặc thì cổ hủ, cô tưởng vừa rồi vén váy lên là có thể thành công câu dẫn tôi sao? Tôi nhổ vào!"

Lam Dịch Bân nhổ nước bọt về phía Tô Lam.

Nghe Lam Dịch Bân nói vậy, Tô Lam tức giận đến mức ngực phập phồng, anh ta đúng là đổi trắng thay đen mà, lại dám nói cô câu dẫn anh ta?

Lúc này, mấy nhân viên nữ tới xem đều hướng ánh mắt về phía Tô Lam, trên mặt là biểu cảm cười trên nỗi đau khổ của người khác.

"Lam Dịch Bân, giờ tôi đã biết tại sao cha mẹ anh lại đặt cho anh cái tên này rồi." Tô Lam lạnh lùng nhìn Lam Dịch Bân chằm chằm, nói.

"Cô có ý gì?" Đột nhiên nghe được câu như vậy, Lam Dịch Bân liếc mắt nhìn Tô Lam đầy vẻ nghi hoặc.

Tô lập tức cười chế nhạo: "Anh chính là đồ thối tha!"

Dứt lời, Tô Lam xoay người chuẩn bị rời đi.

Lam Dịch Bân phản ứng lại, bước tới gây gổ với Tô Lam: "Cô là con đàn bà hôi hám, cô nói lại rõ ràng xem, dám mắng ông đây hả?"

Tô Lam quay đầu không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Lam Dịch Bân, nói: "Tôi vừa mắng anh đấy thì làm sao? Anh chính là đồ cầm thú đội lốt người!"

"Cô là con đàn bà dâm đãng, đừng tưởng tôi không biết gì về cô, vì tiền cô có thể lên giường với ai cũng được, nhưng ông đây coi thường cô, nói thẳng là ông đây chê cô bẩn!" Lam Dịch Bân dùng những lời lẽ vô cùng độc ác để xúc phạm Tô Lam.

Tô Lam không thể nhịn được nữa, tiến lên đánh tay đôi với Lam Dịch Bân, tuy cô biết mình là phụ nữ không đánh lại anh ta, nhưng nỗi uất hận trong lòng vẫn thôi thúc cô lấy trứng chọi đá.

"Anh muốn đánh nhau đúng không?" Tô Lam tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Thấy cả hai chuẩn bị lao vào đánh nhau, cốc và bình nước đã bị xô đổ xuống đất, mấy đồng nghiệp nữ sợ chuyện bé xé ra to, vội vàng tiến tới khuyên can.

Có lẽ là Lam Dịch Bân cũng sợ làm mọi chuyện trở nên trầm trọng, cho nên lúc này bắt đầu ngừng công kích, dù sao anh ta vẫn còn muốn giữ lại bát cơm.

Tô Lam ngược lại không đếm xỉa đến, lợi dụng lúc hỗn loạn bước tới, dùng móng tay sắc nhọn cào vào mặt Lam Dịch Bân, trong nháy mắt, trên mặt anh ta xuất hiện hai vệt máu đỏ.

Dù sao cô cũng không còn hy vọng gì với việc được lên nhân viên chính thức nữa, cho nên không muốn nuốt hận vào trong, nhất là với cái người Lam Dịch Bân này, ức hiếp người quá đáng, người đầu têu rõ ràng là anh ta nhưng lại đổ nước bẩn vào người khác.

Nếu sự việc thành lớn, cùng lắm cô sẽ tự mình rời đi, dù sao hiện tại cô cũng chỉ là nhân viên thời vụ, nhưng Lam Dịch Bân thì khác, anh ta đã làm việc ở Khải Hàng được vài năm, hiện tại là trợ lý của Tôn Ngọc Như, tiền lương và đãi ngộ đều không thấp.

Đột nhiên bị Tô Lam cào mặt, Lam Dịch Bân đưa tay sờ lên khuôn mặt nóng rát, trong lòng không kiềm chế được lửa giận, anh ta chỉ tay vào mặt Tô Lam mắng: "Con đàn bà chết tiệt, dám cào ông đây, ông đây không dạy cho cô một bài học, cô lại không biết ông đây là người ghê gớm!"

Vừa dứt lời, Lam Dịch Bân ba máu sáu cơn, đẩy các đồng nghiệp nữ đang chắn trước mặt mình ra, bước tới muốn đánh Tô Lam.

Giờ phút này, Tô Lam cũng đã chuẩn bị tâm thế thấy chết không sờn, chỉ cần Lam Dịch Bân dám đánh cô, cô nhất định sẽ liều mạng với anh ta, tưởng cô là người dễ bắt nạt sao.

Ngay lúc cái tát của Lam Dịch Bân sắp hạ xuống, Tô Lam còn chưa kịp né tránh thì một giọng nói đã vang lên sau lưng Tô Lam.

"Các người đang làm gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói này, mọi người nhìn lại thì thấy Tôn Ngọc Như đang đứng trước cửa.

Thấy Tôn Ngọc Như, mọi người đều đứng sang một bên không dám nói chuyện. Ngay cả Lam Dịch Bân cũng buông tay xuống, Tô Lam biết Tôn Ngọc Như chưa chắc đã làm chủ công đạo cho mình, nhưng ít nhất Lam Dịch Bân sẽ không dám đánh người trước mặt Tôn Ngọc Như, cho nên cô không phải chịu cảm giác đau đớn về thể xác nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.