"Không phải bây giờ tôi đang nuôi dưỡng Xuân Xuân rất tốt hay sao? Còn cần phải thảo luận gì nữa?” Tô Lam hung hăng nói.
Thực ra, cô rất nhạy cảm đối với vấn đề nuôi Xuân Xuân, cô cũng rất sợ Quan Triều Viễn sẽ động đến quyền nuôi dưỡng Xuân Xuân của mình. Suy cho cùng, nếu Quan Triều Viễn có ý định làm như vậy, thì cô thật sự cũng không thể ngăn cản được. Nhìn thấy những cảm xúc chống đối rất mãnh liệt của Tô Lam, Quan Triều Viễn dịu giọng xuống nói: “Tự một mình em nuôi Xuân Xuân không phải sẽ rất vất vả sao? Điều này thấy rõ nhất qua lần em nhập viện vừa rồi còn gì. Em đã mệt lắm rồi, cũng đã khổ cực quá rồi, vả lại em như vậy, một mình nuôi Xuân Xuân cũng sẽ khó mà chăm chút tỉ mỉ cho con bé được.”
"Ý anh là gì? Ban đầu anh đã hứa sẽ để tôi nuôi Xuân Xuân và không tranh giành quyền nuôi con bé với tôi.” Tô Lam cảnh giác nhìn Quan Triều Viễn.
Nghe đến đây, Quan Triều Viễn chợt bừng tỉnh hiểu ra và nở nụ cười.
“Anh đang cười gì?” Tô Lam nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn và hỏi.
Quan Triều Viễn lập tức ngừng cười, trả lời cô: “Đầu tiên để tôi thanh minh cho rõ ràng, tôi không hề có ý định muốn giành quyền nuôi Xuân Xuân với em, hơn nữa tương lai cũng sẽ không có suy nghĩ này.”
Nghe vậy, Tô Lam kinh ngạc nhìn Quan Triều Viễn hỏi: "Vậy anh muốn thảo luận với tôi chuyện gì?"
"Tôi có một đề nghị, nếu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648288/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.