🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi sáng, Tô Lam còn đang say giấc nồng, Kiều Tâm đã gọi cô dậy.

Tô Lam mở đôi mắt còn đang buồn ngủ ra, nhìn Kiều Tâm.

"Nhanh đi tiêm đi, tớ giúp cậu trông Xuân Xuân." Kiều Tâm nói.

"Ừ." Tô Lam gật đầu, sau đó thay đồ, đến phòng khám bên ngoài khu nhà để tiêm.

Nhưng không may thay, hôm nay, trên cửa phòng khám lại dán một tờ giấy, hôm nay nhà bác sĩ có việc, tạm nghỉ một hôm.

Thấy tờ giấy này, Tô Lam có hơi phiền muộn, dù gì cũng đã không cho con bú suốt một ngày một một đêm rồi ngực cô căng phồng, đau đớn vô cùng.

Nhưng Tô Lam nhìn đồng hồ, nếu đến phòng khám khác tiêm thì kiểu gì cũng phải mất hơn nửa tiếng nữa, Kiều Tâm chắc chắn sẽ muộn giờ tàu hỏa.

Vậy là Tô Lam chỉ đành quay đầu đi về.

Lúc về đến nhà, Xuân Xuân vẫn còn đang ngủ, Kiều Tâm hỏi ngay: "Đã tiêm chưa?"

"Tiêm rồi." Tô Lam biết nếu cô nói chưa tiêm, chắc chắn Kiều Tâm sẽ ép cô phải đi tiêm ngay, ngẫm nghĩ một hồi lại thấy không nên gây rắc rối cho cô ấy nữa, phải để cô ấy an tâm đi công tác.

Quả nhiên, Kiều Tâm vừa nghe Tô Lam đã tiêm rồi thì lập tức kéo vali đi ra ngoài ngay: "Vậy tớ đi đây nhé, có việc gì gấp thì gọi điện thoại cho tớ!"

"Biết rồi." Tô Lam gật đầu.

Hôm nay vừa khéo là thứ bảy, một lúc sau, Quan Triều Viễn gọi tới bảo muốn dẫn Quan Minh An qua đấy, Quan Minh An bảo nhớ cô và Xuân Xuân. Tô Lam vốn định từ chối, dù gì Xuân Xuân cũng đang cai sữa, còn bản thân lại không thoải mái, nếu chăm sóc thêm Quan Minh An nữa chắc sẽ mệt chết mất. Nhưng nghe thấy Đông Đông bảo nhớ cô và Xuân Xuân rồi, cô lại mềm lòng. Dù gì cũng đã qua một tuần rồi, cô cũng nhớ Quan Minh An lắm, nên cuối cùng vẫn để Quan Triều Viễn dẫn Quan Minh An qua.

Do lần trước cô và Quan Triều Viễn đã cãi nhau nên Quan Triều Viễn đã không xuất hiện suốt một tháng ròng.

Lúc anh đưa Quan Minh An đến thì gọi điện thoại báo rồi để Quan Minh An tự đi lên, lúc đón Quan Minh An, có lúc tự anh đến, có lúc lại để Lâm Minh đi, rồi cũng gọi Quan Minh An tự đi xuống, y như đang tránh mặt cô.

Nhưng Tô Lam cũng chẳng bận tâm, dù gì bây giờ cô cũng chẳng để ý đến nữa rồi, vậy cũng tốt thôi, gặp lại thấy bối rối.

Sau khi Quan Minh An lên đến nơi, Xuân Xuân đã dậy rồi, lại tiếp tục khóc đòi, ngực Tô Lam đau đớn vô cùng, mà Quan Minh An lại vô cùng hiểu chuyện, giúp Tô Lam chăm em gái, còn rót nước cho cô.

Buổi trưa, Tô Lam cố lê thân thể đau đớn dậy nấu xong bữa cơm cho Quan Minh An và Xuân Xuân.

Quan Minh An ăn cơm thịt quay một cách ngon lành, còn Xuân Xuân mặc dù vẫn hờn dỗi, nhưng dù gì cũng đói rồi nên cũng bắt đầu ăn cơm. Lần này cuối cùng Tô Lam cũng có thể thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đến xế chiều, Tô Lam nằm trên giường không động đậy được, ngực cô sưng to, chỉ chạm nhẹ thôi cũng thấy đâu, hơn nữa cả người cô cũng chẳng khá hơn, mắt không tài nào mở ra được. Tô Lam biết bản thân sốt rồi.

Cô uống tạm ít thuốc hạ sốt trước, nhưng hai tiếng sau, triệu chứng không những không suy giảm mà còn càng nghiêm trọng hơn.

Lúc này, Xuân Xuân rúc vào bên cạnh cô lại bắt đầu gào khóc nhưng Tô Lam không còn sức để dỗ con nữa, chỉ có thể nhìn cô bé cau mày đầy đau đớn.

"Xuân Xuân, mẹ... khó chịu quá, con đừng khóc nữa được không?" Giọng Tô Lam mềm nhũn.

Lúc này, Quan Minh An trông thấy cũng vô cùng hoảng hốt.

Cậu bé cầm lấy bàn tay mũm mĩm bé xíu của Xuân Xuân, không ngừng đưa đồ chơi, đồ ăn cho em bé: "Xuân Xuân, ngoan, đừng quậy nữa, mẹ đang bị bệnh đó biết không?"

"Hu hu... mẹ ơi... mẹ ơi..." Nhưng Xuân Xuân vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô bé quăng hết đồ Quan Minh An đưa cho ra đất rồi không ngừng lôi kéo mảnh áo trước ngực Tô Lam bằng bàn tay bé xíu của mình.

Tô Lam vốn đã tức ngực, giờ lại bị bàn tay bé xíu múp míp của Xuân Xuân chạm vào khiến chân mày cô càng nhíu chặt, miệng cũng bắt đầu rên rỉ thành tiếng.

"Em đừng chạm vào mẹ nữa!" Quan Minh An lo lắng kéo Xuân Xuân ra mép giường.

Xuân Xuân bất mãn, khóc òa lên.

Thấy Xuân Xuân khóc to như, lòng Tô Lam đau thắt, cố sức ngồi dậy nhưng cả người đau nhức không sao ngồi lên được.

Quan Minh An thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy, chợt ngây ra, sau đó đi tìm điện thoại di động của Tô Lam, trốn trong nhà vệ sinh gọi điện. Cậu bé biết nếu để Tô Lam phát hiện chắc chắn cô sẽ ngăn không để mình gọi cho ba.

Điện thoại kết nối thành công, bên kia đầu dây lập tức nhấc máy nghe.

"A lô?" Nếu không vì chuyện đưa đón Quan Minh An, chắc chắn Tô Lam sẽ không chủ động gọi cho Quan Triều Viễn. Hôm nay anh mới dẫn Quan Minh An đến một hôm mà Tô Lam đã gọi cho anh, chắc chắn là có việc gấp.

"Ba, ba ơi, ba mau đến đây đi, mẹ ốm rồi, Xuân Xuân cứ gào khóc không thôi, chuyện rối hết cả lên rồi!" Ông cụ non Quan Minh An nói vào trong điện thoại.

Đầu dây bên kia vừa nghe Tô Lam ốm, giọng nói cũng căng thẳng hơn: "Mẹ con ốm thế nào?"

Quan Minh An hừ một tiếng rồi nói một cách mơ hồ: "Hai quả bóng trước ngực mẹ sưng lên rồi, Xuân Xuân vừa đụng vào mẹ đã kêu đau!"

"Bệnh gì vậy chứ?" Đầu dây bên kia nghe mà sốt ruột, nhưng lại không hiểu nổi rốt cuộc Quan Minh An đang diễn tả bệnh gì.

"Con... con cũng không rõ." Quan Minh An rối đến mức vò đầu bứt tai.

"Ba tới ngay đây, con để ý mẹ, tí nữa ba gọi cửa thì ra mở cửa cho ba, đã biết chưa?" Quan Triều Viễn bắt đầu hành động.

"Vâng." Quan Minh An gật đầu lia lịa.

Khoảng mười lăm phút sau, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Tô Lam nằm trên sô pha, sốt đến mơ màng, nghe có tiếng gõ cửa nhưng lại không có sức để bò dậy, thậm chí cô còn chẳng có sức để lo cho Xuân Xuân đang khóc bên cạnh.

Cô thấy tồi tệ vô cùng, mắt cũng ướt nước, không phải vì bản thân đang không khỏe mà là nhìn Xuân Xuân khóc như vậy nhưng cô chẳng thể làm gì được.

Tô Lam mơ màng nhìn Quan Minh An chạy ra mở cửa, cô muốn cản cũng không được. Không biết người ngoài cửa là ai, giờ trong nhà lại chỉ có cô và hai đứa trẻ, vẫn phải chú ý an toàn.

Trong cơn mê man, Tô Lam thấy một người đàn ông cao ráo mặc bộ tây trang đen bước vào, nhìn người đang nằm trên sô pha là cô chăm chú. Sau đó anh đưa tay ra sờ trán cô, cau mày.

Kế đến, anh bế Xuân Xuân đang khóc đòi lên, đưa cho người phụ nữ trung niên phía sau mình và nghiêng người bế bổng cô lên.

Cả người Tô Lam được nhấc lên đột ngột, cô vốn đã đang choáng váng mê man lại thấy trời đất quay cuồng, sau đó, cô mệt mỏi nhắm hai mắt lại, không biết gì nữa mà trong lòng vẫn lo cho hai đứa con của mình.

Tô Lam nghĩ bản thân đã ngủ rất lâu, cũng cảm nhận được bản thân được bọc trong một lồng ngực vững chãi, cô dựa vào phần thịt săn chắc trước ngực anh, thấy dễ chịu và an toàn đến lạ.

Chẳng biết qua bao lâu, cô lại đột nhiên tỉnh giấc! Cô mở to đôi mắt ngái ngủ, thấy trần nhà trắng toát, sau đó ngồi ngay dậy, miệng lẩm bẩm: "Xuân Xuân, Minh An?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.