Trịnh Hạo cau mày nhìn Tô Lam một cái, sau đó anh ta hỏi: "Tô Lam, bây giờ cô không cảm thấy hạnh phúc sao?"
"Tôi..." Nghe anh ta nói vậy, Tô Lam nghẹn lời trong giây lát, không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu nửa giờ trước, anh ta hỏi như vậy thì cô đã không hề do dự mà nói cho anh ta biết, cô đang vô cùng hạnh phúc. Nhưng mà bây giờ tất cả đều đã thay đổi rồi, không biết lát nữa biết được tin hôn lễ bị hủy bỏ, anh ta sẽ thấy ngạc nhiên như thế nào đây?
Thấy Tô Lam không phản bác được, Trịnh Hạo nói: "Tôi nghĩ là cô đã tìm được hạnh phúc, vì vậy trong lòng tôi cũng chúc phúc cho cô. Thế nhưng hình như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy..."
Tô Lam cẩn thận đánh giá Trịnh Hạo, cô phát hiện trong thời gian hai, ba năm ngắn ngủn, anh ta đã không còn là giáo sư đại học nhiệt huyết của năm đó nữa.
Bây giờ, tuy rằng quần áo của anh ta vẫn gọn gàng như cũ, khí chất vẫn tao nhã như thế, nhưng đôi mắt của anh ta cũng không còn lộ ra ánh sáng nữa, cả người đều không có chút tinh thần, ngược lại, trên người anh ta lại bị bao phủ bởi một loại cảm giác chán chường tuyệt vọng.
Thấy dáng vẻ Trịnh Hạo như vậy, trong lòng Tô Lam lại cảm thấy tiếc nuối, cũng cảm thấy đau đớn. Lẽ nào mấy năm này anh ta và Tô Yên không được hạnh phúc sao? Sao thời gian có thể biến anh ta thành dáng vẻ như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648259/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.