Tô Lam tức giận chạy ra ngoài, càng chạy càng xa, mãi đến khi bản thân không chạy nổi nữa.
Nhìn nước sông cuồn cuộn chảy ở phía xa, cô vừa mệt vừa lạnh, chỉ có thể ủ rũ ngồi sụp xuống ven đường.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn từ ngàn vạn ngôi nhà nơi xa xăm tựa như những ánh sao lấp lánh.
Ai cũng có nhà của mình, cũng có một ngọn đèn thắp lên vì mình, nhưng lúc này Tô Lam lại thấy cô đơn đến lạ. Mấy năm này cô vẫn luôn không có ngôi nhà thuộc về mình, cũng không có nơi quay về.
Hôm nay cô sắp kết hôn với Quan Khởi Kỳ rồi, sắp có ngôi nhà thuộc về mình rồi, vậy mà giờ lại xảy ra chuyện như thế, Tô Lam chẳng biết nên làm sao mới phải.
Cô ngồi ở vệ đường một lúc rất lâu, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên đổ chuông.
May sao cô chưa ngốc đến mức cứ mặc đồ ở nhà chạy ra ngoài, trước khi đi cô đã khoác thêm một chiếc áo khoác dài, cũng nhét điện thoại di động vào túi rồi.
Vốn tưởng là Quan Khởi Kỳ gọi đến, nào ngờ vừa nhìn số điện thoại lại phát hiện là Kiều Tâm.
Tô Lam ổn định lại tâm trạng, nhấc máy lên nghe, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Sao lại gọi tớ vào giờ này thế?"
"Cậu đang ở đâu thế?" Kiều Tâm ở đầu dây bên kia khá lo lắng.
Tô Lam nhìn một vòng xung quanh bằng ánh mắt mịt mờ, cố làm ra vẻ bình tĩnh đáp: "Tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648251/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.