Mặc quần áo xong xuôi, Tô Lam đeo túi lên vai, đi tới trước mặt Xuân Xuân, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó nói với chị Vu: "Chị Vu, tôi có hẹn đi chơi với một người bạn."
"Được." Chị Vu mỉm cười gật đầu, sau đó cúi đầu cho Xuân Xuân uống nước.
Tô Lam đi ra ngoài, vừa bấm thang máy đã thấy Quan Khởi Kỳ đi ra từ cửa đối diện.
Thấy Tô Lam ra ngoài, Quan Khởi Kỳ không khỏi hỏi: "Không phải ngày mai mới đi làm sao? Mới sáng ra em đi đâu vậy?"
"À, em có hẹn với Kiều Tâm, ngày mai cô ấy cũng đi làm, chúng em tranh thủ đi chơi chút." Tô Lam vội vàng nói, nhưng mắt không dám nhìn Quan Khởi Kỳ, cô là người không biết nói dối.
"Chẳng phải chúng ta nhờ cô ấy làm phù dâu sao? Đúng là nên đãi cô ấy một bữa hậu hình." Quan Khởi Kỳ mỉm cười với Tô Lam, hai người cùng đi vào thang máy.
"Em và cô ấy hẹn gặp ở đâu? Anh đưa em đến đó." Quan Khởi Kỳ cười nói.
"Chúng em hẹn nhau ở một cửa hàng bách hóa, không cùng đường với anh, anh cứ đi làm đi, em gọi taxi là được rồi." Tô Lam từ chối.
Quan Khởi Kỳ cau mày, nói: "Được, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, thường có cuộc họp vào buổi sáng."
Đến cổng chung cư, Quan Khởi Kỳ và Tô Lam chia tay nhau.
Nhìn Quan Khởi Kỳ lái xe đi, Tô Lam mới gọi một chiếc taxi rời đi.
Đến ngã tư chờ đèn giao thông, Quan Khởi Kỳ liếc mắt sang trái, chợt nhìn thấy bóng người Tô Lam ngồi trên xe taxi cách mình hai làn đường, anh ấy không khỏi sửng sốt!
Bởi vì Tô Lam nói cô và Kiều Tâm hẹn nhau ở một cửa hàng bách hóa, không cùng đường với anh ấy, nhưng hướng này không có cửa hàng bách hóa nào, Quan Khởi Kỳ không khỏi nhíu mày.
Hơn nữa, anh ấy còn thấy Tô Lam không ngừng nhìn đồng hồ, lông mày cau lại, hình như rất vội, đây hẳn không phải dáng vẻ nhàn nhã của một người chuẩn bị đi dạo phố.
Sau đó đèn đỏ chuyển sang màu xanh, chiếc taxi Tô Lam đang ngồi quẹo sang một hướng khác.
Thấy vậy, Quan Khởi Kỳ không do dự cũng quẹo sang hướng đó, mặc kệ vi phạm luật giao thông, khiến các xe phía sau bấm còi inh ỏi phản đối...
Chiếc taxi dừng trước khu chung cư nơi Quan Triều Viễn sinh sống.
Sau khi trả tiền, Tô Lam xuống taxi.
Ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, Tô Lam rất xúc động, cô đã từng sống ở đây một thời gian dài, những tưởng sẽ không bao giờ đặt chân vào khu chung cư này nữa, không ngờ hôm nay lại đến đây.
Tô Lam xốc lại túi da trên vai, sau đó dứt khoát đi vào khu chung cư trước mặt.
Đứng trước cánh cửa quen thuộc, Tô Lam hít một hơi thật sâu rồi sờ vào vật cứng trong túi xách, cô dứt khoát đưa tay bấm chuông cửa.
Trong lòng tự nhủ: Nếu tí nữa Quan Triều Viễn dám quấy rối cô, cô sẽ dùng dao đâm anh ta!
Ding dong... ding dong...
Chuông cửa mới chỉ vang lên hai lần, người bên trong đã ra mở cửa.
"Tô Lam, mau vào đi!" Thấy Tô Lam đứng bên ngoài, trong mắt Quan Triều Viễn lóe lên vẻ hưng phấn. Tô Lam bước vào, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, cô đứng ở giữa phòng, thấy nó không khác gì so với lúc cô còn sống ở đây, ngay cả rèm cửa cũng giống như trước kia, không biết là do chủ nhân cố ý giữ lại hay chỉ là trùng hợp.
Nhưng cho dù là thế nào bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
"Em uống nước trái cây hay cà phê?" Quan Triều Viễn ân cần hỏi.
Tô Lam quay mặt lại, xoay người ngồi xuống ghế sô pha, nói thẳng: "Không cần đâu, đi vào vấn đề đi, tôi không muốn lãng phí thời gian."
Nghe vậy, vẻ mặt Quan Triều Viễn tối sầm lại, anh xoay người ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Tô Lam hỏi: "Bây giờ em ghét tôi đến vậy sao? Không muốn ở cùng tôi thêm một phút nào nữa?"
"Không phải tôi ghét anh mà là tôi căm hận anh. Không phải không muốn ở cùng anh thêm một phút nào nữa mà là không muốn ở cùng anh thêm một giây nào nữa!" Tô Lam trả lời dứt khoát như đinh chém sắt.
Những ái hận tình thù trong quá khứ hiện về, Tô Lam hận Quan Triều Viễn đến cực điểm, nếu như không phải vì chuyện của Minh An, cô sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này, cũng không ngồi nói chuyện mặt đối mặt với anh.
Lời nói của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn hơi đau lòng, anh cúi đầu ngồi đó, rồi vươn tay châm một điếu thuốc, rít hai cái thật mạnh.
Ngửi thấy mùi thuốc lá gay mũi, Tô Lam không khỏi ho hai tiếng.
Nghe thấy tiếng ho khan, Quan Triều Viễn mới nhận ra mình khiến cô bị sặc, vội vàng bỏ thuốc vào gạt tàn.
Tô Lam không muốn lãng phí thời gian với anh, nóng nảy nói: "Anh gọi tôi đến là muốn nói cái gì? Rốt cuộc Minh An là con của anh với ai?"
"Đương nhiên Minh An là con trai chúng ta." Quan Triều Viễn nhìn thẳng vào Tô Lam trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày, giọng điệu hơi kích động: "Quan Triều Viễn, chuyện đã đến nước này, sắp tới tôi và Quan Khởi Kỳ chắc chắn sẽ kết hôn, anh đừng bịa chuyện phá hoại hạnh phúc của chúng tôi được không?"
"Em cho là tôi đang bịa chuyện sao?" Hiển nhiên câu nói của cô đã đâm cho anh một nhát dao.
"Nếu không còn có thể là cái gì? Anh nói Minh An là con của chúng ta? Ban đầu anh nói đứa bé tôi sinh ra bị chết yểu mà? Hơn nữa bệnh viện cũng cấp giấy chứng tử, chẳng lẽ tất cả đều là giả?" Tô Lam chất vấn.
"Đúng vậy, chuyện đứa bé chết yểu là giả, giấy chứng tử của bệnh viện cũng là do tôi tìm người làm giả để khiến em nghĩ đứa bé thật sự đã chết, sau này sẽ không đi tìm nó nữa." Quan Triều Viễn thừa nhận. Nghe vậy, Tô Lam dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, kích động hỏi: "Sao anh phải làm như vậy? Lừa tôi rằng đứa bé đã chết có lợi gì cho anh? Hơn nữa, anh còn giấu diếm mọi người về việc anh nhận nuôi Minh An, nuôi dạy con trai của chính mình trong một nơi tăm tối không phải cách mà một người bình thường làm. Anh còn nói là không lừa tôi, anh nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Anh nói gì tôi đều phải tin sao?"
Tô Lam cho rằng những gì Quan Triều Viễn nói thật sự quá hoang đường, cô cũng không suy ra được lý do chính đáng để anh làm tất cả những điều này. Quan Triều Viễn bóp chặt hai tay, chán nản nói: "Ban đầu tôi cho rằng em không yêu tôi, trong lòng vẫn còn Trịnh Hạo, tôi không thể chấp nhận được sự thật này, tôi thừa nhận là tôi quá tự phụ, tôi vẫn luôn kiêu ngạo cho rằng không có thứ gì tôi muốn mà không có được, bao gồm cả tình cảm.
Hơn nữa, em cứ mở miệng là đòi ly hôn với tôi, vì để sau này tôi sẽ từ bỏ em, không liên quan gì đến em nữa, cho nên tôi đã nói dối đứa bé vừa sinh ra thì chết yểu, như vậy em sẽ không đến tranh quyền nuôi con với tôi, đến lúc đó sẽ bớt được phiền toái. Trong lúc nóng nảy tôi đã nói dối, sau này tôi đành phải tiếp tục nói dối để che giấu sự thật, thật ra bây giờ tôi rất hối hận, ban đầu tôi không nên làm vậy, tôi có lỗi với em, càng có lỗi với Minh An!" Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt Quan Triều Viễn đầy vẻ tự trách và áy náy, anh lấy tay xoa mạnh lên mặt mình, Tô Lam chưa bao giờ thấy anh hối hận như thế.
phuong son
Tội lỗi của QTV không thể tha thứ.
11
29/03
1
Tham Nguyễn
tu nhiên đọc tới đây. muốn có thêm mấy chap nữa để đọc chu như này hồi hộp quá....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]