Lúc này, Diệp Vĩnh Thành đột nhiên nổi khí khái anh hùng, dứt khoát đẩy Hồ Mỹ Ngọc ra, kéo cổ áo, nói: “Được, cô đã không sợ mất mặt thì tôi sợ quái gì? Báo cảnh sát đi, báo ngay lập tức!”
Lần này đến lượt Hồ Mỹ Ngọc trố mắt, cô ta vốn biết Diệp Vĩnh Thành sợ mất mặt nên mới nhẫn nhịn và tránh né cô ta hết lần này đến lần khác. Nếu anh ta không sợ mất mặt mà nhà lại có quyền có thế, vậy cô ta chẳng chiếm được lợi gì cả. Tất nhiên Quan Khởi Kỳ biết Diệp Vĩnh Thành không thật sự muốn báo cảnh sát, thế nên anh ấy bước tới trước, nói: “Vĩnh Thành, tôi thấy chuyện tình cảm giữa cậu với cô Hồ là chuyện riêng, vẫn đừng phiền đến cảnh sát thì hơn. Công việc của họ cũng bận rộn, hai người ra ngoài tìm một chỗ bàn bạc phương án giải quyết đi.”
Nghe thế, lần này Diệp Vĩnh Thành không hèn nữa. “Có gì giải quyết đâu? Cùng lắm thì cô ta kiện tôi khiếm nhã với cô ta thôi mà.”
Hồ Mỹ Ngọc đứng đó không lên tiếng, rõ ràng không muốn vạch mặt nhau, vì vạch mặt rồi chẳng có lợi gì cho cô ta hết, cô ta phải có được tất cả những lợi ích mà cô ta muốn.
Quan Khởi Kỳ nhìn rõ điều này, anh ấy đi tới đẩy Diệp Vĩnh Thành: “Cái chuyện khiếm nhã này cả hai người đều chẳng đẹp mặt gì, vẫn nên ra ngoài tìm một chỗ bàn bạc xem giải quyết thế nào thì tốt.”
Tất nhiên Diệp Vĩnh Thành không ngốc, thấy Quan Khởi Kỳ nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648215/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.