Tô Lam có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt tình của Quan Khởi Kỳ, nhưng cô lại khó mà đánh thức được tế bào trong cơ thể mình.
Cô gần như không có phản ứng khi nam nữ triền miên nên có, để không khiến Quan Khởi Kỳ nghi ngờ, cô vươn tay ôm lấy cổ anh ấy.
Hành động này của cô khiến Quan Khởi Kỳ càng thêm kích động, nhưng cô lại không thể lừa được chính cô, cũng không lừa được cơ thể cứng đờ của cô.
Lúc đến bước quan trọng, Quan Khởi Kỳ vẫn dừng tất cả động tác lại.1
Tô Lam mở mắt, nhìn Quan Khởi Kỳ bằng ánh mắt ngờ vực.
Quan Khởi Kỳ cau mày: “Em vẫn chưa sẵn sàng hoàn toàn chấp nhận anh.”
“Em...” Tô Lam muốn giải thích.
Nhưng Quan Khởi Kỳ đã đứng lên.
Thấy anh ấy có vẻ giận dữ muốn đi, Tô Lam ngồi dậy, vươn tay nắm lấy cánh tay anh ấy: “Khởi Kỳ, anh giận à?”
“Không có.” Quan Khởi Kỳ đưa lưng về phía cô, mặc dù giọng nói dịu dàng nhưng vẫn có thể nhìn thấy lưng anh cứng đờ.
“Khởi Kỳ, em... có thể là em hơi căng thẳng. Anh... đừng để bụng.” Tô Lam nói hơi lộn xộn, cô thật sự không thể nào giải thích được chuyện kiểu này.
“Anh biết em vẫn chưa quên được anh ấy, đúng không?” Lần đầu tiên Quan Khởi Kỳ hỏi Tô Lam như vậy.
Tô Lam sững người, ánh mắt hơi ngỡ ngàng nhưng không nói gì.
Vì anh ấy nói đúng, vừa rồi khi anh ấy vô cùng nhiệt tình với cô thì trong đầu cô lại chỉ nhớ đến từng cảnh tượng của cô với Quan Triều Viễn trước kia.
Cô cũng rất giận bản thân, tại sao vẫn còn nhớ đến tên khốn kia? Nhưng cô không khống chế được mình, cô thật sự cảm thấy rất có lỗi với Quan Khởi Kỳ, cô luôn không thể chỉ tập trung vào một mình anh ấy. Quan Khởi Kỳ quay đầu nhìn dáng vẻ mất tinh thần của Tô Lam, anh ấy mềm lòng, sau đó ôm đầu cô ở thắt lưng mình, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Anh biết bước ra khỏi một cuộc tình rồi lại bước vào một cuộc tình khác cần có thời gian. Anh không trách em, em là một người phụ nữ coi trọng tình nghĩa, thực ra đây cũng là điểm anh thích nhất ở em!”
Nghe thấy câu này, hốc mắt Tô Lam ửng đỏ, cô ngẩng đầu nhìn Quan Khởi Kỳ, nói: “Khởi Kỳ, anh tin em đi, sau này em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, cũng sẽ cố gắng quên đi mọi chuyện trước đây.”
“Tất nhiên anh tin em, chúng ta sắp kết hôn rồi mà!” Quan Khởi Kỳ cười nói.
“Vâng.” Tô Lam mỉm cười với anh ấy.
Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ lấy điện thoại ra, vỗ nhẹ vào gò má Tô Lam nói: “Anh phải tranh thủ liên hệ với công ty tổ chức lễ cưới!”
“Ngày mai là giao thừa rồi, giờ anh liên hệ với công ty tổ chức lễ cưới?” Tô Lam cau mày hỏi, thầm nghĩ: Thế này có nóng lòng quá không nhỉ?
“Nếu tổ chức hôn lễ vào tết nguyên tiêu thì họ không thể nghỉ ngơi vào ngày nghỉ phép năm được, anh phải đặt trước, không thể làm lỡ thời gian của chúng ta.” Quan Khởi Kỳ cười nói.
“Vậy giao hết cho anh đấy.” Tô Lam cười.
Quan Khởi Kỳ véo mũi cô, lên tiếng: “Em cứ đợi làm cô dâu là được rồi, anh mong chờ một cô dâu nhiệt tình vào đêm tân hôn.”
Lúc anh ấy nói câu này, trong mắt lóe lên vẻ xấu xa. Tất nhiên Tô Lam hiểu ý của anh ấy, cô xấu hổ cụp mắt nhưng vẫn gật mạnh đầu.
“Ngủ sớm đi.” Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ bước tới hôn lên trán cô rồi mới ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong phòng lần nữa chìm vào yên tĩnh, Tô Lam dựa vào đầu giường, hai tay ôm chân, cảm giác ngày hôm nay như một giấc mơ, cô hời hợt quyết định kết hôn với Quan Khởi Kỳ rồi...
Tô Lam với Xuân Xuân và Quan Khởi Kỳ cũng trải qua đêm giao thừa ấm áp vui vẻ, mùng một đầu năm hai người dẫn Xuân Xuân đến nhà bà ngoại ở ngoại ô để chúc tết.
Bà ngoại nhìn thấy Xuân Xuân tất nhiên rất yêu quý, biết tin Tô Lam và Quan Khởi Kỳ chuẩn bị kết hôn cũng rất vui, nhưng đôi khi nhìn Tô Lam mà khó tránh khỏi lo lắng.
Tô Lam biết bà ngoại là một người nhìn xa trông rộng, có lẽ không giấu được bà ấy chuyện gì, thế nên Tô Lam cũng chỉ có thể giả ngơ.
Hôm mùng bốn, Tô Lam và Quan Khởi Kỳ đưa Xuân Xuân về nhà mẹ đẻ chúc tết.
Lần này Tô Lam thông minh, cô gọi cho mẹ trước, biết Tô Yên và Trịnh Hạo đã đến chúc tết mẹ vào mùng hai rồi, thế nên cô mới xác định mùng bốn sẽ đến.
Ngày mùng bốn rất suôn sẻ, Tô Lam không khỏi cảm khái trong lòng. Xem ra sau này cô muốn về nhà mẹ thì cũng sẽ chọn thời gian không chạm mặt Tô Yên.
Chớp mắt đã đến mùng sáu, hôm nay Quan Khởi Kỳ đã hẹn thử áo cưới thay Tô Lam.
Chị Vu cũng quay lại, ở nhà chăm sóc Xuân Xuân. Quan Khởi Kỳ lái xe đưa Tô Lam đến tiệm đồ cưới.
Trước nay thành phố Giang Châu được gọi là là thành phố lớn thu hút rất nhiều người đến, thế nên năm mới có rất nhiều người từ nơi khác về quê, vì vậy thành phố không đông lắm. Hôm nay mùng sáu, công nhân viên đã dần trở lại nên giao thông cũng bắt đầu căng thẳng.
Ngã tư phía trước lại có một đèn đỏ dài cả trăm giây, phía trước và phía sau xe của Quan Khởi Kỳ đều xếp thành hàng dài.
“Hôm nay kẹt xe quá.” Quan Khởi Kỳ nhìn trước nhìn sau.
“Dù sao vẫn còn cách thời gian chúng ta hẹn nửa tiếng nữa, chắc sẽ kịp thôi.” Tô Lam cười đáp.
Nghe thế, Quan Khởi Kỳ vươn tay nắm tay Tô Lam nói: “Không kịp thì họ cũng phải đợi chúng ta, chúng ta là khách VIP mà.”
“Bộ váy cưới đó rất đắt sao?” Nghe đến khách VIP, Tô Lam cau mày hỏi.
“Là sản phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng của Ý, mấy chục nghìn đã rất rẻ rồi.” Quan Khởi Kỳ thản nhiên nói.
“Thực ra không cần phải xa xỉ như vậy đâu.” Tô Lam lòng đầy lo lắng nói.
Cô là người phụ nữ từng ly hôn còn có con riêng, anh ấy chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua váy cưới cho cô, Tô Lam cô cũng quá may mắn rồi. Tô Lam thầm nghĩ.
“Kết hôn là việc lớn hàng đầu trong đời, tất nhiên phải long trọng.” Quan Khởi Kỳ vừa dứt lời, trong dòng xe đang đợi đèn đỏ đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người đàn ông.
Cốc cốc... cốc cốc...
Bóng dáng đó bước tới gõ mạnh vào cửa sổ xe của Quan Khởi Kỳ, tỏ ý bảo anh ấy mở cửa xe.
Tô Lam nhìn ra ngoài qua cửa sổ thì thấy người đàn ông này mặc áo khoác caro màu xám trắng, rất thời thượng, hơn nữa trông cũng hơi quen mặt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Quan Khởi Kỳ vươn tay mở khóa, người bên ngoài lập tức ngồi vào ghế sau.
Tô Lam không khỏi ngạc nhiên, nhưng thấy Quan Khởi Kỳ như vậy thì chắc có quen với người này.
“Khởi Kỳ, may mà gặp được cậu!” Người đó nói, hơn nữa ánh mắt còn liên tục nhìn ra bên ngoài.
“Vĩnh Thành, cậu đang làm gì thế?” Quan Khởi Kỳ không khỏi cau mày hỏi.
Nghe câu này của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam mới nhớ ra người trước mắt là ai.
Khuôn mặt anh tuấn, ăn vận thời thượng, từ trên xuống dưới toát lên khí chất như Hoa Kiều về nước, đây chẳng phải là cậu Diệp, Diệp Vĩnh Thành – con rùa vàng thời gian trước Hồ Mỹ Ngọc câu được đó sao?
Nhưng sao hôm nay bộ dạng anh ta nhếch nhác như vậy, trông như đang trốn ai đó, rốt cuộc là anh ta đang trốn ai nhỉ? “Hồ Mỹ Ngọc ở phía sau đuổi theo tôi!” Diệp Vĩnh Thành cau mày, dáng vẻ vừa buồn cười vừa phiền rầu, khiến người ta phải nhịn cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]