Quan Triều Viễn vuốt ngực rồi ngồi vào ghế sau, anh vừa đóng cửa xe thì Lâm Minh mới nhìn thấy vết máu trên người anh. Anh ta ngạc nhiên hỏi: "Tổng giám đốc Quan, anh bị thương sao?"
"Không có gì, chỉ vết thương nhỏ thôi." Quan Triều Viễn hời hợt nói.
Tuy rằng Quan Triều Viễn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Lâm Minh thấy miệng vết thương của anh rất sâu, nên anh ta đề nghị: "Hay là tôi đưa anh đi bệnh viện băng bó một chút?"
"Không cần, đưa tôi về nhà đi." Quan Triều Viễn dùng giọng nói tức giận mà ra lệnh.
Lâm Phong nhíu mày, cuối cùng anh ta cũng không dám nói thêm gì nữa, trực tiếp lái xe thật nhanh đến nhà của Quan Triều Viễn.1
Về đến nhà, Quan Triều Viễn cởi bỏ áo khoác, lại cẩn thận cởi áo sơ mi ra.
Bây giờ Lâm Phong mới thấy được vết thương của Quan Triều Viễn ở dưới bờ vai anh. Miệng vết thương rất sâu, bây giờ vẫn còn đang rướm máu. Anh ta tranh thủ lấy hộp thuốc y tế ra, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho anh.
Quan Triều Viễn ngồi ở đó giống như một pho tượng vậy. Trên mặt cũng không có một chút biểu cảm nào, đến nỗi khi Lâm Phong dùng cồn đổ vào miệng vết thương của anh để tiêu độc, anh cũng không có cảm giác đau đớn. Có lẽ nơi mà anh thực sự cảm thấy đau chính là trái tim!
Mười mấy phút sau, Lâm Phong đã băng bó kỹ vết thương. Anh ta không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc Quan, không phải anh đi tìm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648211/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.