🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quan Triều Viễn vuốt ngực rồi ngồi vào ghế sau, anh vừa đóng cửa xe thì Lâm Minh mới nhìn thấy vết máu trên người anh. Anh ta ngạc nhiên hỏi: "Tổng giám đốc Quan, anh bị thương sao?"

"Không có gì, chỉ vết thương nhỏ thôi." Quan Triều Viễn hời hợt nói.

Tuy rằng Quan Triều Viễn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Lâm Minh thấy miệng vết thương của anh rất sâu, nên anh ta đề nghị: "Hay là tôi đưa anh đi bệnh viện băng bó một chút?"

"Không cần, đưa tôi về nhà đi." Quan Triều Viễn dùng giọng nói tức giận mà ra lệnh.

Lâm Phong nhíu mày, cuối cùng anh ta cũng không dám nói thêm gì nữa, trực tiếp lái xe thật nhanh đến nhà của Quan Triều Viễn.1

Về đến nhà, Quan Triều Viễn cởi bỏ áo khoác, lại cẩn thận cởi áo sơ mi ra.

Bây giờ Lâm Phong mới thấy được vết thương của Quan Triều Viễn ở dưới bờ vai anh. Miệng vết thương rất sâu, bây giờ vẫn còn đang rướm máu. Anh ta tranh thủ lấy hộp thuốc y tế ra, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho anh.

Quan Triều Viễn ngồi ở đó giống như một pho tượng vậy. Trên mặt cũng không có một chút biểu cảm nào, đến nỗi khi Lâm Phong dùng cồn đổ vào miệng vết thương của anh để tiêu độc, anh cũng không có cảm giác đau đớn. Có lẽ nơi mà anh thực sự cảm thấy đau chính là trái tim!

Mười mấy phút sau, Lâm Phong đã băng bó kỹ vết thương. Anh ta không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc Quan, không phải anh đi tìm cô Tô để giải thích chuyện của Minh An sao? Sao anh lại bị thương như vậy?"

Sau một đêm không ngủ, đương nhiên là Quan Triều Viễn không thể bỏ Tô Lam được.

Cho dù bây giờ cô đang ở cùng với Quan Khởi Kỳ thì thế nào? Bởi vì cô hiểu lầm anh, cô cũng không biết chân tướng sự việc. Người mà cô yêu chỉ có anh mà thôi, Quan Triều Viễn luôn tự tin như vậy.

Vì vậy, anh quyết định đi tìm cô, nói chuyện của Minh An với cô. Anh tin rằng nhất định cô sẽ trở về bên cạnh anh.

Anh là một người kiêu ngạo, anh không muốn dùng con cái để trói buộc cô ở cạnh anh. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện trở về trong lòng của anh.1

Thế nhưng lúc này, Quan Triều Viễn không bình tĩnh nổi nữa. Chỉ cần cô có thể trở lại bên cạnh của anh, trở về với Minh An thì cho dù cô có về với anh vì con trai, anh cũng sẽ không để ý đến chuyện đó nữa.

Hôm nay anh đi tìm Tô Lam, cô đã căm hận anh quá rồi. Cô cũng không chịu nghe lời giải thích của anh, vì vậy bây giờ anh biến thành bộ dạng như hiện tại.

Thật ra, trong lòng Quan Triều Viễn cũng rất hối hận, vì sao hôm nay anh lại không thể khống chế được tâm trạng của mình chứ? Khi cô nói ra chuyện cô đang ở cùng với Quan Khởi Kỳ, sự ghen ghét đã làm cho anh choáng váng đầu óc, liều lĩnh mà làm tổn thương cô. Bây giờ, anh thực sự muốn đưa tay đấm cho mình hai cái. Vì sao anh vừa gặp cô, dường như anh không thể nào khống chế nổi cảm xúc của bản thân vậy?

"Tổng giám đốc Quan?" Thấy đã rất lâu rồi mà Quan Triều Viễn không nói gì, Lâm Phong nhíu mày, anh ta phát hiện hôm nay tâm trạng của Quan Triều Viễn rất không bình thường.

"Tôi muốn yên tĩnh một chút, cậu đi về đi!" Quan Triều Viễn xua xua tay với Lâm Phong.

"Vâng." Lâm Phong chần chừ một chút, rồi đi ra ngoài.

Lâm Phong đi rồi, Quan Triều Viễn mới cầm một điếu thuốc lên, sau đó anh cắn mạnh hai cái, giống như đang muốn vứt bỏ tâm trạng khó chịu trong lòng.

Lúc này, cửa phòng bị mở, một cậu nhóc tinh quái chạy vào.

"Ba!" Cậu bé trực tiếp chạy đến bên cạnh anh.

Thấy Minh An, Quan Triều Viễn vội vàng dập mẩu thuốc lá giữa ngón tay. Minh An mới ra viện, cậu bé không chịu được mùi thuốc lá.

"Ba lại hút thuốc lá rồi, lời nói của ba không đáng tin." Minh An vẫn bắt quả tang được Quan Triều Viễn hút thuốc.

Thấy con trai nói vậy, Quan Triều Viễn xoa đầu cậu bé, ân cần nói: "Hôm nay ba thèm thuốc lá, không nhịn được nên có hút một chút."

"Vậy thì con sẽ bỏ qua chuyện cũ." Ánh mắt Minh An lóe lên, cậu bé nói bằng giọng tỉnh bơ.

Một lúc sau, Minh An thấy trên bờ vai trần của Quan Triều Viễn có băng gạc nên cậu bé sốt ruột hỏi: "Ba, sao ba lại bị thương vậy?"

"Không có gì, hôm nay bố ở bên ngoài, gặp một người phụ nữ điên." Quan Triều Viễn bắt đầu bịa chuyện.

"Người phụ nữ điên đó làm ba bị thương sao? Vậy tại sao ba không báo cảnh sát?" Minh An trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn.

"Bởi vì… Bởi vì trong nhà người phụ nữ điên đó có một em gái nhỏ rất đáng yêu. Nếu ba báo cảnh sát, em gái nhỏ đó sẽ không có mẹ." Quan Triều Viễn suy nghĩ một chút rồi mới nghĩ ra một lý do như vậy.

Thấy ba nói như vậy, Minh An nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Vâng, ba nói cũng đúng!"

Sau đó, Minh An đẩy chân của Quan Triều Viễn, hỏi: "Ba ơi, không phải ba nói hôm nay ba sẽ đưa mẹ về sao?"

Nghe vậy, vẻ mặt Quan Triều Viễn cũng thay đổi, anh xoa đầu của con trai, nói với giọng dụ dỗ: "Mẹ phải chăm sóc em gái nhỏ, qua vài ngày nữa mới có thể tới thăm con."

"Mẹ thật là bất công, mẹ chỉ chăm sóc em gái nhỏ, cũng không đến thăm con một chút." Nói đến đây, cái miệng nhỏ của Minh An lại bắt đầu… chu lên. Nghe vậy, Quan Triều Viễn lại xoa đầu của con trai, nói: "Em gái còn quá nhỏ, cần mẹ con chăm sóc, còn Minh An của chúng ta đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân được. Đương nhiên là ba cũng có thể chăm sóc con, chị Hồng cũng có thể chăm sóc con, đúng không?"

"Vâng, Minh An đã lớn rồi!" Minh An cong cánh tay lên, làm một động tác tràn đầy sức mạnh.

"Ngoan lắm!" Thấy Minh An hiểu chuyện như vậy, Quan Triều Viễn vui mừng nở nụ cười, nhưng mà trong nụ cười của anh vẫn có một chút bất lực.

Bởi vì từ khi Minh An biết nói chuyện, cậu bé đã hỏi anh tại sao những người khác đều có mẹ, tại sao cậu bé không có mẹ?

Quan Triều Viễn nói cho cậu bé biết rằng mẹ của cậu né đang chăm sóc em gái nhỏ, một thời gian sau mẹ sẽ quay về. Minh An tin lời nói của anh là thật, cậu bé vẫn luôn chờ đợi.

Nhất là khi cậu bé bị bệnh, lúc ở bệnh viện, cậu bé liên tục bám lấy Quan Triều Viễn rồi hỏi anh về mẹ của cậu bé. Quan Triều Viễn kể cho cậu bé nghe rất nhiều chuyện về mẹ, Minh An vẫn luôn ghi nhớ những chuyện đó trong lòng.

Vốn dĩ anh đã hứa rằng khi Minh An xuất viện thì mẹ sẽ trở về, thế nhưng anh lại nuốt lời rồi, anh cũng không đưa mẹ về với Minh An được.

Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, trong lòng Quan Triều Viễn lại cảm thấy chua xót…

Tô Lam cầm túi nilon lớn chứa đầy nguyên liệu nấu ăn trở về nhà. Vì nghĩ đến chị Vu phải về nhà ăn tết, cho nên sau khi về nhà, cô đã bảo chị Vu rời đi.

Tối nay Xuân Xuân buổi cũng rất nghịch ngợm. Tô Lam cho ăn cô bé ăn cơm, cô bé cũng không chịu ăn, lại còn đập phá đồ chơi. Tâm trạng của Tô Lam vốn không tốt, vì vậy cô không nhịn được mà mắng Xuân Xuân hai câu, làm Xuân Xuân bật khóc.

Thấy Xuân Xuân tỏ vẻ tội nghiệp rồi khóc nức nở. Trong lòng Tô Lam cũng rất khó chịu, cô ôm lấy Xuân Xuân, không nhịn được mà rơm rớm nước mắt.

Tuy rằng Xuân Xuân vẫn chưa được một tuổi, cô bé cũng không biết nói, thế nhưng dường như cô bé đã hiểu chuyện rồi, còn đưa tay lau nước mắt giúp Tô Lam nữa.

Hành động này của Xuân Xuân làm cho Tô Lam vừa chua xót lại rất vui, cô vui mừng vì con gái còn nhỏ như vậy đã biết săn sóc cô, còn chua xót chính là vì mấy năm nay cô đã phải trải qua muôn vàn vất vả.

Sau khi thấy cô khóc, Xuân Xuân cũng không dỗi nữa, cô bé vô cùng nghe lời lúc ăn cơm. Lúc tối, còn chưa đến chín giờ, cô bé đã để cho Tô Lam dỗ cô bé ngủ.

Lúc hơn chín giờ, khi Quan Khởi Kỳ về nhà, Tô Lam đã nằm ở trên giường cho Xuân Xuân bú sữa rồi. Nghe thấy tiếng bước chân của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam kéo vạt áo của cô xuống theo bản năng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.