Tô Lam tức giận nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt oán hận. Quan Triều Viễn cũng nhìn Tô Lam bằng ánh mắt phức tạp, thế nhưng Trong mắt anh vẫn mang theo tình cảm.
"Anh là ai mà quấy rầy cuộc sống của tôi hết lần này đến lần khác? Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Giọng nói Tô Lam vô cùng kích động.
Vốn dĩ cô và Quan Khởi Kỳ đã hạnh phúc bên nhau, tuy cô không thể quên được anh nhưng cuối cùng cô cũng sẽ phải buông tay thôi. Vì sao anh ta cứ liên tục xuất hiện trước mặt cô vậy?
"Bởi vì em là mẹ của con tôi, bởi vì tôi..." Quan Triều Viễn nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ, trong đôi mắt anh mang theo nỗi xót xa.
"Đủ rồi!" Tô Lam kịp thời cắt ngang lời anh, cô không muốn nghe anh nói thêm nữa: "Anh không xứng làm ba. Tôi nói cho anh biết, con gái tôi là của một mình tôi. Không! Bây giờ tôi phải nói con gái tôi là con gái của cả Khởi Kỳ mới đúng. Quan Triều Viễn, hết năm nay tôi sẽ kết hôn với Khởi Kỳ, tốt nhất là anh cút xa một chút, đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi!" Tô Lam tức giận nói.
Nghe cô nói vậy, hàng lông mày của Quan Triều Viễn nhíu chặt lại, trong ánh mắt của anh cũng nổi lên sự ghen ghét và phẫn nộ: "Tôi nói rồi, em là người phụ nữ của tôi, cả đời này cũng là người phụ nữ của tôi. Tôi không cho phép em kết hôn với người khác. Hơn nữa, Xuân Xuân là con gái của tôi, trên người con bé chảy dòng máu của tôi. Tôi sẽ không cho phép con bé nhận người khác làm ba đâu!" Bây giờ Quan Triều Viễn giống như một con sư tử đang nổi giận vậy, trên trán anh cũng nổi lên đầy gân xanh. Người phụ nữ và đứa con của anh đều bị người khác để ý đến, vì vậy chắc chắn anh không thể chấp nhận được chuyện này rồi!1
"Hay lắm, ý của anh là anh là ba của Xuân Xuân sao? Con bé còn chưa đủ tháng, anh đã lấy đứa bé ra khỏi tử cung của tôi. Anh không xứng làm ba, anh là súc sinh, súc sinh!" Nói đến đây, ánh mắt của Tô Lam đã không thể kiềm chế được nỗi căm hận của cô, sự căm hận đó khiến cô phải nắm chặt nắm đấm của mình.
Nghe thấy cô mắng chửi bản thân như vậy, Quan Triều Viễn không thể kiềm chế được nữa. Anh tiến lên nắm lấy bả vai của Tô Lam, nói: "Tôi có nỗi khổ tâm của tôi."
"Nỗi khổ tâm của anh chính là anh là một thằng điên, một tên điên!" Tô Lam đã không thể khống chế được tâm trạng của mình.
"Tô Lam, em bình tĩnh, nghe tôi giải thích được không?" Quan Triều Viễn cau mày thật chặt. Anh nhìn cô, trong giọng nói mang theo áp lực, cũng mang theo mấy phần cầu xin.
"Anh lấy tư cách gì mà quản tôi, thả tôi ra!" Tô Lam căm tức nhìn Quan Triều Viễn.
"Em nghe tôi nói có được không?" Tô Lam giãy giụa khiến cho tính nhẫn nại của Quan Triều Viễn cũng biến mất hoàn toàn.
Anh khăng khăng không chịu buông cô ra, thế là Tô Lam đưa tay lấy điện thoại di động từ trong túi đeo trên vai ra, sau khi mở khóa, cô vội bấm số.
Quan Triều Viễn thấy trên màn hình điện thoại di động lóe lên ba chữ Quan Khởi Kỳ thì anh cũng không kìm nén được tâm trạng của mình nữa. Anh đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay Tô Lam! Cầm điện thoại trong tay, tay kia của Quan Triều Viễn vẫn giữ lấy bả vai của Tô Lam. Anh phẫn nộ hỏi: "Em muốn gọi Quan Khởi Kỳ sao? Em cho rằng tôi sẽ sợ cậu ta sao? Tục ngữ có nói, không thể cướp vợ của bạn, mà Quan Khởi Kỳ này, con mẹ nó, cậu ta còn là em họ của tôi. Cậu ta thật sự không hề bị oan uổng chút nào đâu!"
Sau đó, anh ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn.
Ngay sau đó, chiếc điện thoại rơi xuống mặt sàn cứng rắn. Một tiếng bịch vang lên, điện thoại bị vỡ tan tành trong chớp mắt.
"Quan Triều Viễn, có phải anh bị điên thật rồi hay không?" Tận mắt thấy điện thoại di động của cô lại bị vỡ nát, Tô Lam vừa đau lòng vừa uất ức.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh làm vậy. Mỗi lần gặp anh, đồ của cô lại bị phá hỏng. Anh đúng là khắc tinh của cô mà.
"Em ở chung rồi với Quan Khởi Kỳ đã bao lâu? Có phải hai người vẫn luôn ở cùng nhau hay không? Có phải em với cậu ta… đã xảy ra chuyện đó?" Sau đó, Quan Triều Viễn đè hai vai của cô lên trên tường. Sự ghen tị đã làm anh đánh mất lý trí. Anh đã quên mất mục đích anh đến đây hôm nay. Đối mặt với sự điên cuồng của Quan Triều Viễn, nỗi căm hận được tích góp từng ngày trong lòng Tô Lam bây giờ cũng bộc phát triệt để. Cô lựa chọn phương pháp lấy cứng đối cứng. Cho dù hôm nay cô dùng trứng gà lắp vào tảng đá khiến cho bản thân vỡ tan như điện thoại thì cô cũng không nhịn được nữa!
Sau đó, Tô Lam cười lạnh lẽo, cô nói: "Quan Triều Viễn, năm nay anh mấy tuổi rồi? Sao anh lại hỏi một câu hỏi ngốc như vậy chứ. Tôi và Quan Khởi Kỳ là một nam một nữ, làm sao có thể chịu được cô đơn suốt đời được chứ? Anh nghĩ bọn tôi sẽ giữ thân trong sạch vì ai đó sao?"
"Em muốn chết sao..." Nghe cô nói như thế, Quan Triều Viễn dùng nắm đấm đấm mạnh vào bức tường bên cạnh tai Tô Lam.
Nắm tay va chạm vào bức tường tạo ra một tiếng rầm, làm cho trong lòng Tô Lam hoang mang lo sợ.
Thế nhưng, cô không thể để lộ ra một chút sợ hãi nào, cô tuyệt đối không thể nhận thua được.
Cô đã thành công trong việc khơi dậy sự tức giận của Quan Triều Viễn. Đúng là cô muốn chọc tức anh, cô muốn chọc anh chết rồi! Ngay sau đó, Tô Lam tiếp tục nói: "Sau khi ở cùng với Khởi Kỳ, tôi mới thực sự cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh ấy. Cho dù là tính cách hay tư tưởng và thân thể của chúng tôi, cái nào cũng rất phù hợp, anh ấy có thể mang lại hạnh phúc cho tôi mà không người đàn ông nào có thể làm được!" Tô Lam nhấn mạnh câu nói cuối cùng, vì cô muốn làm tổn thương Quan Triều Viễn. Vậy mà cô lại phát hiện dường như đến tận bây giờ, người đàn ông này vẫn còn quan tâm đến cô. Lời nói của cô vẫn có thể vừa kích thích cô, vừa làm tổn thương anh. Trong lúc đó, thậm chí Tô Lam còn có cảm giác sảng khoái.
Quan Triều Viễn dùng ánh mắt đau đớn nhìn chằm chằm vào Tô Lam. Rất lâu sau, anh mới nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Người phụ nữ này, em nghe đây, Quan Khởi Kỳ có thể làm em vui vẻ thì tôi cũng có thể, hơn nữa tôi sẽ càng khiến em thêm vui vẻ hơn nữa!"
Nói xong, Quan Triều Viễn cúi đầu chặn miệng Tô Lam lại.
"Hu… hu..." Tô Lam muốn làm anh đau đớn, nhưng lời nói của cô lại bị anh nuốt trở lại trong bụng.
Đây rõ ràng là một nụ hôn trừng phạt, trong nháy mắt, Tô Lam đã thấy được vị máu.
Hàm răng sắc nhọn của anh đã cắn nát môi của cô, làm Tô Lam vô cùng xấu hổ. Mẹ kiếp, anh là chó sao? Sao lại cắn người linh tinh như vậy!
Tô Lam dùng cả tay chân để đối phó với anh, dùng giày để đá chân của anh. Cô cũng dùng hai tay đánh bờ vai của và khuôn mặt của anh.
Thế nhưng những phản kháng đó đều vô dụng, anh giống như nổi điên vậy, khóa cô vào bức tường.
Sau đó, anh kéo áo khoác trên người cô xuống.
Tô Lam vô cùng khẩn trương, ở đây là WC công cộng, lẽ nào anh định… ở chỗ này…
Không thể! Cô đã bị anh làm nhục nhã rất nhiều lần rồi, cô không thể chịu được sự sỉ nhục như vậy nữa.
Hơn nữa, bây giờ cô đã không còn độc thân nữa, cô còn Quan Khởi Kỳ, nếu như cô làm chuyện đó ở đây thì cô không còn mặt mũi nào nói chuyện với Quan Khởi Kỳ nữa! Tô Lam đột nhiên cảm thấy lo sợ, với sức lực của cô thì không thể nào chống lại được anh. Trong WC công cộng này lại có nhiều ngõ ngách. Hơn nữa bên ngoài rất lạnh, vừa mới sang năm mới nên lại có rất ít ai đến đây. Cho dù cô có gọi đứt cổ họng thì người ở phía ngoài cũng không nghe thấy được.
Rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể trốn thoát được đây? Tô Lam vắt hết bộ não ra, đau khổ suy nghĩ.
Sau đó, Tô Lam nhớ tới bản thân cô còn một vật trong ví, đó là món đồ hôm nay cô mua trong một cửa hàng lúc ăn cơm trưa. Bởi vì tối hôm qua cô muốn gọt táo cho Xuân Xuân ăn, nhưng con dao gọt trái cây lại bị hỏng mất, cho nên hôm nay cô mới mua một cái. Không ngờ rằng cũng có ngày con dao gọt trái cây này cũng có tác dụng!1
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]