Chiếc xe đó xuất hiện đột ngột khiến trái tim Tô Lam như vọt ra ngoài, lúc cô nhìn rõ chiếc xe màu đen đó là xe Bentley, chân cô mềm nhũn. Xe của Quan Triều Viễn cũng là Bentley, hơn nữa giống hết với chiếc xe này. Mặc dù bây giờ cô không nhìn thấy biển số xe của chiếc xe này, nhưng cô có một dự cảm: Chiếc xe này là xe của Quan Triều Viễn.
Ở đây rất vắng vẻ, đừng nói là Bentley, bình thường ngay cả xe hơi cũng ít khi thấy, chắc chắn là anh cô rồi.
Ngay sau đó, cửa sau của xe bị mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác dài màu đen bước xuống xe, cả người toát ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, dưới ánh mặt trời ấm áp thế này lại khiến người ta cảm thấy lạnh toát.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn, đầu Tô Lam tê rần, nhịp tim cũng tăng nhanh, nhất là khi nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh vô cùng phức tạp, hơn nửa vẻ mặt còn hốc hác, cằm lún phún râu.
Tô Lam không kịp nghĩ nhiều, cô xoay người muốn chạy trốn. Cô sắp sinh rồi, tuyệt đối không thể rơi vào tay anh.
Mặc dù không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến con của cô, lẽ nào anh muốn đứa con trong bụng cô?
Nghĩ đến đây, lưng Tô Lam thấm ướt mồ hôi lạnh.
Không được! Cô tuyệt đối không thể mất đi đứa con này nữa, đứa con này đã hòa vào sinh mệnh của cô, mất rồi cô chẳng những sẽ đau khổ mà còn không thiết sống, hơn nữa sẽ thật sự không thể sống tiếp được.
Thấy Tô Lam muốn bỏ chạy, Quan Triều Viễn bước nhanh tới chặn đường cô.
Thấy dáng người cao lớn đứng trước mặt, Tô Lam lùi lại hai bước, không giấu được vẻ sợ hãi trong mắt, hai tay ôm lấy bụng đã nhô cao của mình, trong lòng đầy hoảng sợ.
Mà ánh mắt Quan Triều Viễn lúc này cũng rơi vào bụng Tô Lam, điều này khiến nhịp tim Tô Lam càng đập nhanh hơn.
“Nếu tôi tính không nhầm thì bây giờ em đã mang thai tám tháng lẻ một tuần rồi nhỉ?” Giọng Quan Triều Viễn hơi khàn, vẻ mặt u ám khiến người ta khiếp sợ.
Tô Lam vừa lùi lại vừa chất vấn: “Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Lát nữa em sẽ biết ngay thôi.” Nói xong, Quan Triều Viễn bước tới, khom lưng bế ngang Tô Lam lên.
Bụng Tô Lam đã lớn, cũng không dám vùng mạnh, sợ làm đứa bé trong bụng bị thương, thế nên cô vừa đánh lên bả vai Quan Triều Viễn vừa hét lớn: “Quan Triều Viễn, anh mau thả tôi xuống! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Quan Triều Viễn để mặc Tô Lam gào thét, vẻ mặt anh thản nhiên, chỉ là đôi mày nhíu chặt lại.
Lúc này, Tô Lam nhìn thấy Lâm Minh mở cửa sau xe ô tô.
Cô biết Quan Triều Viễn muốn đưa cô đi, tất nhiên cô tuyệt đối không thể để anh làm vậy, thế nên sau đó cô lại la lớn: “Cứu! Cứu với!”
Quan Triều Viễn chẳng mảy may biến sắc mà còn cúi đầu liếc nhìn cô, trầm giọng nói: “Mười mấy dặm xung quanh đây chẳng có mấy người, đừng nói là tiếng hét, cho dù là tiếng bom nổ thì chắc cũng chẳng ai chấn động đâu!”
Nghe thế, Tô Lam cau đầu mày vì Quan Triều Viễn nói đúng. Xung quanh đây không có dân cư và người đi đường, nhà của bà ngoại cũng cách đây mấy trăm mét, huống hồ giờ này chị Bình và bà ngoại đang ngủ trưa, mùa đông đóng cửa sổ, họ hoàn toàn không nghe thấy.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn đặt Tô Lam lên ghế sau, anh cũng thuận thế ngồi vào.
Tô Lam vẫn muốn phản kháng nhưng Quan Triều Viễn lại cảnh cáo cô: “Tôi khuyên em đừng nên vận động mạnh thì hơn, rất có thể em sẽ sinh non đấy. Gần đây không có bệnh viện, đến khi đó không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì đâu!”
Nghe thấy thế, Tô Lam lập tức dao động, không dám giãy giụa nữa. Dù sao thì bây giờ bụng cô đã hơn tám tháng rồi, lỡ như động thai thì hậu quả khó mà lường được.
Thấy Tô Lam không nhúc nhích, Quan Triều Viễn ra lệnh cho Lâm Minh ở ghế trước: “Lái xe!”
Lâm Minh khởi động xe theo lệnh của Quan Triều Viễn, sau đó quay đầu xe, lái theo hướng lúc tới.
Xe chạy nhanh nhưng êm, Tô Lam nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cô biết đây là hướng về Giang Châu.
Sau đó, Tô Lam thu ánh mắt lại, thầm nghĩ: Rốt cuộc Quan Triều Viễn đang muốn chơi trò gì đây? Cuối cùng anh muốn là gì?
Thực ra, với thế lực của Quan Triều Viễn, muốn điều tra ra cô ở đâu e là sớm đã tìm được cô rồi, sẽ không đợi một thời gian dài như vậy.
Trong suốt mấy tháng nay, anh cố ý không đến tìm cô sao? Nhưng sao bây giờ anh lại đến? Hơn nữa còn bắt cô đi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tô Lam nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu được.
Cuối cùng, Tô Lam nhận định anh có ý đồ với đứa bé trong bụng cô, thế nên cô chất vấn: “Quan Triều Viễn, anh nói thật cho tôi biết, có phải anh muốn đứa bé trong bụng tôi không?”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Quan Triều Viễn mặt mày luôn lạnh lùng cũng chỉ trả lời cô mấy chữ này, sau đó anh ngậm miệng không lên tiếng nữa.
Cơn giận đã chiếm lấy đầu óc Tô Lam, cô lập tức đưa ra kết luận: “Có phải Phương Ngọc Hoan muốn đứa bé trong bụng tôi không?” Nhớ đến lần đầu cô mang thai, chính Phương Ngọc Hoan đã uy hiếp cô như vậy, nói rằng cô ta sẽ nuôi dưỡng con của Quan Triều Viễn sau khi cô ta và Quan Triều Viễn kết hôn. Tô Lam nghĩ đến mà nổi da gà khắp người, Phương Ngọc Hoan xem cô như cái gai trong mắt, nếu cô ta nuôi con cô thì cả đời này cô đừng nghĩ đến việc nhìn thấy con nữa.
“Sao em lại có suy nghĩ kỳ quặc như vậy?” Quan Triều Viễn híp mắt nhìn Tô Lam.
Ánh mắt anh lúc này khiến người ta phải sợ hãi, Tô Lam mất bình tĩnh, không kiềm được hét lên với anh: “Phương Ngọc Hoan mắc bệnh hen suyễn nặng, cô ta hoàn toàn không thể sinh con, thế nên hai người muốn chiếm lấy con của tôi. Hai người đừng mơ, tôi tuyệt đối sẽ không giao con cho các người.”
Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn mất kiên nhẫn nói: “Mấy tháng không gặp mà trí tưởng tượng của em phong phú hơn nhiều đấy, tôi có thể nói cho em biết, tôi không có hứng thú với đứa bé trong bụng em.”
“Vậy anh muốn làm gì?” Nghe thấy thế, Tô Lam không khỏi sững người.
Thấy Tô Lam lo lắng bất an, Quan Triều Viễn mệt mỏi nhắm mắt lại, nói với Lâm Minh ở phía trước: “Lái nhanh một chút.”
Tô Lam mất kiên nhẫn, đẩy cánh tay Quan Triều Viễn, gặng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh mau thả tôi xuống, tôi muốn về!”
Lúc đầu Quan Triều Viễn mặc kệ cô, có thể là Tô Lam càm ràm hơi nhiều khiến anh mất kiên nhẫn, anh dứt khoát rống lên một câu: “Em có thể để tôi yên tĩnh một chút không?”
Giọng anh rất lớn, lập tức khiến Tô Lam giật mình.
Có lẽ là vì sợ, cũng có lẽ là vì biết tính Quan Triều Viễn. Chỉ cần anh không muốn để cô đi thì cô có nói nhiều thế nào, ầm ĩ ra sao cũng vô ích, thế nên sau đó Tô Lam cũng chìm vào im lặng.
Cho đến hơn nửa tiếng sau, xe lái vào trung tâm thành phố Giang Châu, sau đó lại rẽ vào một bệnh viện khá lớn ở Giang Châu. Lúc này Tô Lam lo lắng hỏi: “Anh đưa tôi đến bệnh viện làm gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]