Ngồi trên ghế dài suy nghĩ miên man thêm nửa tiếng nữa rồi Tô Lam mới đứng dậy trở về công ty kế toán.
Vừa vào cửa, Tiểu Lý đã cười nói: “Chị Tô, sao đưa có cái văn kiện mà lâu thế?”
“À, người ta là khách hàng lớn mà, làm giá cao, bắt chị đợi cả tiếng đồng hồ.” Tô Lam chỉ có thể nói dối.
Sau khi ngồi lên ghế, Tô Lam khép chặt hai chân theo bản năng, sợ lộ ra ngoài.
Ngay sau đó, Tiểu Lý lại nhỏ giọng nói: “Ây, hỏi thăm một chút, vị khách hàng lớn kia là ông già hói đầu hay anh đẹp trai trẻ tuổi vậy?”
Nghe thế, không hiểu sao mặt Tô Lam lại đỏ lên. Nghĩ thầm: Chẳng lẽ mình có sơ hở gì để bị phát hiện sao?
Nhanh chóng cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, cúc áo được cài rất kỹ, váy cũng khá tốt, nếu không nói sẽ không ai cho rằng cô đang không mặc quần lót.
“Có ý gì?” Tô Lam dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Lý hỏi.
Tiểu Lý nhìn quanh bốn phía, thấy lúc này không có ai mới thấp giọng nói: “Vừa rồi em nghe nói khách hàng lớn kia tới từ Giang Châu, hai ngày trước vừa mới tìm tới công ky tế toán của chúng ta, hơn nữa nghe nói khách hàng lớn kia chỉ đích danh nói muốn chị đưa văn kiện tới khách sạn Grand Caesar.”
Nghe được lời này, Tô Lam nhíu mày.
Thật ra việc này cũng không lạ, rõ ràng Quan Triều Viễn có kế hoạch từ trước, nếu không cũng sẽ không trùng hợp như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648056/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.