Đêm này, Tô Lam nhìn điện thoại cả buổi.
Muốn gọi điện cho Quan Triều Viễn, hỏi chuyện của Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân, sẵn tiện hỏi quan hệ giữa anh và Quan Khởi Kỳ. Nhưng nghĩ lại lại sợ anh sẽ hiểu lầm, định khuyên anh và Quan Khởi Kỳ, không những sẽ không thành công, ngược lại có thể sẽ khiến chuyện này tệ hơn.
Bây giờ không những Tưởng Vân nghĩ cô và Quan Khởi Kỳ có mờ ám, thậm chí đến cả Quan Triều Viễn cũng rất để ý mình tiếp tục qua lại với Quan Khởi Kỳ, nên cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Xem ra Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân thế nào, Quan Triều Viễn thế nào tạm thời cô cũng không có cách gì, cô cũng chỉ có thể im lặng nhìn diễn biến của chuyện này.
Bíp…
Đột nhiên wechat vang lên.
Tô Lam cầm điện thoại lên xem, lại là tin Quan Triều Viễn gửi đến.
“Nhớ em nhớ đến không thể ngủ, nên gửi tin nhắn cho em, không tính là phạm quy nhỉ?”
Nhìn tin nhắn này, Tô Lam mím môi cười.
Quan Triều Viễn nói quy tắc thế này từ bao giờ, trong ấn tượng của cô, anh vẫn luôn ngang ngược bá đạo, có điều bây giờ hình như anh đã bước vào xã hội văn minh, không những biết xin lỗi mà còn biết xin ý kiến.
“Hôm nay phá lệ.” Tô Lam nhanh chóng gõ bốn chữ này gửi đi.
“Hôm nay đã làm gì?” Trả lời trong vòng vài giây.
Tô Lam cầm điện thoại, cảm giác rất hạnh phúc, tình cảnh cầm điện thoại gửi tin nhắn cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647978/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.